Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 345: Không, ta nghĩ còn muốn uống



“Ta… ta…”. Cố Vương Đan nói không ra lời.

“Công… công tử. Ngươi… ngươi nghĩ lại…”. Long Nhã ấp úng lên tiếng, nàng không biết nên làm thế nào đi khuyên giải Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên lấy ra một cái chủy thủ, Cố Vương Đan thấy thế muốn phản kháng, nhưng mà một giây sau, toàn thân hắn bị một sợi dây từ dưới đất chui lên trói chặt, ngay cả động cũng không động được.

Đem chủy thủ đặt lên cổ Cố Vương Đan, Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Còn gì muốn nói không?”.

“Cầu… cầu ngài… buông tha ta”. Cố Vương Đan run rẩy nói.

Sớm biết trước như vậy hắn cũng sẽ không đi trêu chọc tên sát tinh này, hiện tại hối hận cũng không kịp.

“Nhớ kỹ, sau này không nên ngu xuẩn như vậy”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.

Sau này? Chẳng lẽ hắn buông tha ta?!

Cố Vương Đan gương mặt hiện vẻ mừng rỡ, đang muốn mở miệng thì đột nhiên Lạc Cảnh Thiên chủy thủ đâm xuống, xuyên qua cổ Cố Vương Đan, máu tươi chảy ra ào ạt.

Cố Vương Đan hai tay ôm cổ, cổ họng bị đâm xuyên nên hắn chỉ phát ra được âm thanh ú ớ. Sau vài giây, Cố Vương Đan tuyệt vọng chết đi, ánh mắt hiện lên nồng đậm sợ hãi cùng hối hận.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, xem ra tên này cũng không phải hết thuốc chữa, ít nhất trước khi chết còn không có bộ dáng điên cuồng như trước. Chỉ hi vọng sau này ngươi cũng không cần đi làm những chuyện ngu xuẩn này.

Tách!

Lạc Cảnh Thiên cánh tay đưa lên búng một cái, trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh tan biến thành vô số cánh hoa, tất cả khung cảnh trước đó đều trở lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Khác biệt duy nhất là Cố Vương Đan vẫn hai tay ôm cổ, chỉ có điều trên cổ cũng không có cái chủy thủ kia, bên cạnh Bạch Xà bị nhốt vào một chiếc lồng đan run lẩy bẩy.

Tất cả giống như một giấc mơ, mà giấc mơ này chính là Lạc Cảnh Thiên làm đạo diễn. Từ ban đầu hắn cũng không có ý định giết người, rất ảnh hưởng tâm cảnh.

Long Nhã cùng Trương Liên Liên giật mình nhìn quanh, lại nhìn Cố Vương Đan ôm cổ dưới đất, Long Nhã ánh mắt kinh hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên. Chẳng lẽ hắn còn biết sử dụng ảo cảnh?!

Trên đời này thật có người khủng bố như vậy?!

Trương Liên Liên gương mặt không chút huyết sắc, nàng cũng không phải người ngu. Cũng không cho rằng mình hoa mắt, mà lại hoa mắt cũng sẽ không xuất hiện ảo giác như vậy. Nhìn Lạc Cảnh Thiên nhàn nhã ngồi đó uống rượu, ánh lạnh nhạt nhìn nàng, nàng hai chân có chút run rẩy.

Làm sao… ta làm sao lại đi trêu chọc loại tồn tại này?!

Bất quả Lạc Cảnh Thiên cũng không có ý định cùng nàng tính toán, nhìn về phía Cố Vương Đan vẫn đang lăn lộn trên đất, Lạc Cảnh Thiên nhìn Long Nhã một mắt. Long Nhã giật mình một cái, sau đó hiểu ý, đi tới một cước đá vào người Cố Vương Đan quát lên.

“Đứng dậy cho ta”.

“Ta… ta chưa chết?!”. Cố Vương Đan bị nàng một cước đá tỉnh, nhìn trên tay không có máu, sờ sờ cổ cũng không có vết thương. Toàn thân trên dưới cũng chỉ có chút đau, ngoài ra không có cảm giác gì lạ. Hắn liền ngẩn ra hỏi.

“Ngươi rất muốn chết?!”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Không! Ta không muốn”. Cố Vương Đan nghe được âm thanh kia vội vàng kêu lên.

Nhìn Cố Vương Đan ngồi trên đất lết lại phía sau, gương mặt tràn đầy sợ hãi. Long Nhã bật cười. Nàng thật đúng là còn lần đầu tiên thấy hắn có loại vẻ mặt này, may mắn ở đây không có người khác, nếu không truyền ra, tuyệt đối khiến tất cả mọi người thay đổi nhận thức.

“Lần này bỏ qua cho ngươi, nếu có lần sau, thì ảo giác cũng không phải đơn giản là ảo giác như vậy đâu. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Hiểu! Ta hiểu! Đa tạ đại nhân thủ hạ lưu tình”. Cố Vương Đan vội nói, sau đó gương mặt hiện vẻ xoắn xuýt.

“Cút đi”.

“Ta lập tức cút”.

“Chờ đã!”.

“Ngài… ngài còn điều gì dặn dò?”.

“Ngươi không mang sủng vật của ngươi đi? Để lại cho ta làm canh bồi bồ?”.

Cố Vương Đan không nói hai lời, ôm lấy cái lồng lập tức chạy.

Ầm!

Cố Vương Đan vừa chạy ra ngoài, Trương Liên Liên lập tức đi tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên quỳ xuống.

Lạc Cảnh Thiên nhướng mày, hắn biết nàng làm vậy là có ý gì. Nhưng cũng không có lên tiếng.

Trên đời này ngoài Sở Như Mộng ra, người dám tính toán hắn đều có kết cục đều rất thảm. Đương nhiên, tên mập mạp kia là trốn qua một kiếp, ai bảo cha hắn là Diệp Tinh Hà đâu?.

“Đại nhân, là ta ngu xuẩn, mong đại nhân tha tội”. Trương Liên Liên âm thanh vang lên.

Nàng biết, không cần biết ảo cảnh kia có phải sự thật hay không, cũng không biết năng lực của Lạc Cảnh Thiên ra sao. Chỉ cần có thể đem Bạch Xà dọa sợ tới mức co rúc lại như thế, tuyệt đối chỉ có đại năng cấp sáu trở lên. Mà Lạc Cảnh Thiên không chỉ phô bày ra hắn nắm giữ chiến sĩ cấp bậc cường đại, càng là thuật sĩ đỉnh phong.

Người như vậy, cho dù là Cổ gia cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Nếu thật sự náo mâu thuẫn, người chết tuyệt đối là nàng. Cho nên nàng mới lập tức quỳ xuống nhận lỗi.

Bất kể thế nào, bảo trụ tính mạng mới là quan trọng nhất. Hơn nữa nàng cũng tự tin về vẻ ngoài của mình, mặc dù so với Long Nhã đỉnh cấp mỹ nữ như vậy kém một chút, nhưng mà tuyệt đối là vưu vật nhân gian. Nếu như có thể để Lạc Cảnh Thiên vừa mắt, nàng tuyệt đối là kiếm lời lớn.

Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn nàng, thấy nàng cố ý hở ra ngực áo, khoe bày vòng một to lớn của mình, hắn âm thầm lắc đầu lên tiếng.

“Thu hồi tâm tư của ngươi. Ta có thể không tính toán chuyện vừa rồi, nhưng nếu còn dám trước mặt ta chơi tâm tư, kết cục của ngươi sẽ rất thảm. Hiện tại lăn, nhìn thấy ngươi ta không có tâm tình uống rượu”.

Trương Liên Liên hơi biến sắc, nhưng sau đó vội vàng cúi đầu nhận lỗi, sau đó vội vàng ra ngoài.

Lúc này, trong này chỉ còn lại Lạc Cảnh Thiên z7Gkb cùng Long Nhã.

Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một cái, sau đó quay người lại tiếp tục uống rượu.

Long Nhã ngẩn ra, đây là không thèm nhìn mình? Mặc dù nàng đối với thực lực của Lạc Cảnh Thiên rất kính sợ, nhưng mà… bị người khác không nhìn như vậy, nàng có chút tức giận, thế là đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, rót rượu uống.

Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười, nữ nhân này đây là giận dỗi? Thật đúng là khó hiểu. Vừa rồi còn sợ hãi chính mình, hiện tại lại không thèm để ý chút nào. Quả nhiên nữ nhân đều là động vật khó hiểu.

“Ngươi trở về đi, ta thích uống rượu một mình”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đại… công tử. Chẳng lẽ ta có chỗ nào làm không đúng? Ta khiến ngươi rất chán ghét sao?”. Long Nhã nhíu mày hỏi.

“Vậy thì không có”.

“Vậy vì cái gì? Ta không xinh đẹp? Vẫn là ta có điểm nào kém? Cứ như thế để ngươi ghét bỏ như vậy?”.

“Đừng tỏ thái độ khó chịu như vậy, ta không phải là gì của ngươi, ngươi cũng không phải là gì của ta. Làm sao có thể xuất hiện việc ghét hay không ghét. Ta là đơn thuần chỉ muốn uống rượu một mình. Ngươi đang phá hỏng tâm trạng của ta”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“... Cường giả đều có tính cách cổ quái như vậy sao?”. Long Nhã hỏi.

Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn qua, nhìn thấy nàng gương mặt đỏ bừng, nhất thời có chút ngạc nhiên. Rượu này cũng không tính là gì, nữ nhân này cứ thế say rồi?.

Hắn nhớ tới cảnh lần đầu gặp nàng hắn liền hiểu. Nàng hẳn là một cái thuật sĩ, cho nên tố chất thân thể khá uống. Uống một chút rượu liền say cũng không có gì lạ, khó trách lại dám buông thả như thế.

Một chén liền say? Hắn còn là lần đầu tiên thấy.

Thật đúng là can đảm!

“Muốn nghe lời nói thật?”.

“Phải”.

“Ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần không chọc ta là được. Nhưng mà, từ trên người ngươi ta không thấy được bất kỳ điểm nào có ý nghĩ muốn kết giao bằng hữu. Ngược lại là tràn đầy mục đích cùng lợi ích gắn liền”.

“Ngươi cùng ta tiếp xúc cũng không phải vì ta, mà là vì thực lực của ta có thể trợ giúp Long gia các ngươi. Bao quát cả lúc này, ngươi biết bản thân không uống được rượu nhưng vẫn cố tình uống. Một phần là vì tính cách đại tiểu thư nổi lên, một phần khác lại vì muốn cố ý lộ ra sơ hở, khiến bản thân say để cho ta cơ hội cùng ngươi phát sinh cái gì”.

“Ngươi cảm thấy ta là người rất trọng tình cảm, nếu ta đoán không lầm, trước đó ta cứu đứa bé kia ngươi thấy được đúng không? Cho nên ngươi mới có ý sắc dụ, chỉ cần ta và ngươi phát sinh chuyện, ngươi liền có thể buộc ta giúp Long gia các ngươi. Ta nói đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn nàng nói.

Long Nhã nhất thời im lặng, bị người khác nhìn thấu tâm tư là một trải nghiệm rất khó chịu.

“Hiện tại ngươi đi được rồi chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

“... Không, ta nghĩ còn muốn uống”. Long Nhã lắc đầu, tiếp tục cầm ly rượu uống vào.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.