Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 346: Sát khí cùng lửa giận



Nhìn Long Nhã uống tới say mèn, Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu. Hắn đưa tay đặt lên đầu nàng, ý thức dần dần xâm lấn.

Một lát sau mới để tay xuống, ánh mắt nhìn Long Nhã có chút phức tạp.

Nữ nhân này thật ngốc nghếch.

Vừa rồi hắn xem ký ức của nàng, vốn dĩ nàng cũng không muốn dùng biện pháp này câu dẫn hắn, nhưng mà lại có cách nào đâu? Long Thiên Tường tình trạng cơ thể mỗi lúc mỗi yếu. Mặc dù hiện tại vẫn là chiến sĩ cấp sáu đỉnh phong, nhưng mà tổng thể mà nói so với những người khác kém hơn nhiều.

Đây là do trước kia từng bị thương, lại thêm tuổi già. Đã không còn nắm giữ thực lực đỉnh phong như trước.

Nếu như vậy cũng không tính là gì, nhưng mà cái chết người là con cái ông ta đều chết hết. Từ ký ức của Long Nhã hắn biết được cha mẹ nàng chết là do bị ám toán, về phần ai thì cũng không biết.

Long gia hiện tại cũng chỉ có mỗi mình nàng, mặc dù thiên phú cao, nhưng lại không có thời gian để phát triển. Nếu như Long Thiên Tường có thể sống thêm 10 năm có lẽ còn có thể chống đỡ, nhưng mà Long Thiên Tường tuổi thọ hiện tại không vượt quá 5 năm.

Mà một khi ông ta chết, Long gia cũng bị xâu xé hoàn toàn. Cho nên Long Nhã mới bất đắc dĩ dùng biện pháp này để bảo toàn Long gia. Về phần vì cái gì không tìm Cố gia hay Cổ gia?.

Đừng đùa!

Long Thiên Tường chết, nàng bản thân dù có gả đi cho hai gia tộc này cũng chỉ trở thành đồ chơi mà thôi. Long gia cũng sẽ bị xâu xé, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều.

Thế giới này vốn chính là tàn nhẫn như vậy.

Suy tư một lúc, Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu. Thuận theo tự nhiên đi, nếu như nàng có thể khiến hắn động tâm, nói không chừng hắn sẽ xuất thủ trợ giúp. Nhưng mà hiện tại… hắn thật đúng là không muốn cùng nàng phát sinh quan hệ gì.

Nơi này là Long Cung, cũng là sản nghiệp của Long gia, cho nên hắn liền để cho người đi kêu người Long gia tới đón nàng, về phần hắn thì rời đi.

Long Nhã được người mang về, sau khi tỉnh lại, nhớ lại chuyện hôm qua, nàng có chút ủy khuất muốn khóc lên. Nàng lần đầu tiên trong đời có quyết định như vậy lại bị đối phương không thèm để ý.

Nói không tức giận là giả, nhưng mà nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Long gia đối với nàng có ý nghĩa quá lớn, không chỉ là nhà của nàng, nàng còn có thể dựa vào nó đi điều tra cái chết của cha mẹ mình. Nhưng mà mấy năm qua, liên tục bị những thế lực ngầm khác không ngừng xâm chiếm. Nếu như Long Thiên Tường chết, Long gia phải đối mặt với cái gì nàng cũng không dám tưởng tượng.

Thậm chí nàng còn từng nghĩ tới trong Long gia có nội gián, nhưng mà sau nhiều lần điều tra vẫn không có kết quả gì, quả thật khiến nàng muốn tuyệt vọng. Cũng chính vì thế mà ngày hôm qua nàng mới có quyết định điên rồ đó.

Thường nói kỹ nữ là nghề nghiệp hạ tiện nhất. Nhưng mà ai sẽ nghĩ tới, bất kể là ai, chỉ cần là nữ nhân, ai sẽ nghĩ tới việc sau này mình sẽ đi hành nghề kỹ nữ chứ? Chỉ là do đứng trước tuyệt cảnh, chỉ muốn tìm một đường sống sót mà thôi.

Đem tâm tư thu lại, Long Nhã tiếp tục trở lại như bình thường.

Chớp mắt liền lại trôi qua một tháng. Lạc Cảnh Thiên đến nơi này đã hơn hai tháng, thời gian qua quả thật là một trải nghiệm khó quên. Cũng không phải là có ký ức khắc sâu gì, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cô độc khó chịu thế nào.

Mỗi ngày đều phải duy trì tâm cảnh bình ổn đối mặt với mọi chuyện xung quanh, ban đêm lại bắt đầu tìm hiểu không gian. Cuộc sống có thể nói là nhàm chán tới cực điểm.

Ngồi trên cây cao, Lạc Cảnh Thiên thở ra một ngụm trọc khí. Hắn có cảm giác sắp phát điên.

Nếu như có thể đắm chìm trong tu luyện thì có lẽ sẽ không để ý thời gian, nhưng mà hắn tu luyện lại không đạt được bất kỳ hiệu quả nào, ngược lại càng khiến bản thân càng thêm đè nén.

“Ta hiện tại thật sự mê mang. Ngươi nói xem ta nên làm cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên trong đầu cùng Thượng Cổ Chi Linh giao lưu.

“Thuận theo tự nhiên thôi. Tu luyện là một chuyện nhàm chán, luyện tâm cảnh càng nhàm chán hơn. Ngươi càng để ý thì càng khó tiến tới. Không phải rất rảnh rỗi sao, ngươi hẳn là nên đi tìm chuyện gì đó làm, nói không chừng sẽ có kết quả khác?”. Thượng Cổ Chi Linh nói.

“Tìm chuyện làm? Ngươi nói thì đơn giản. Ta là người buông thả đã quen, cũng không thích làm mấy việc kia. Quá nhàm chán”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“Nếu không thì đi tham gia tỷ võ? Nghe nói vài ngày nữa có cuộc tỷ võ tuyển chọn đội trưởng cái gì”.

“Ngươi không thể đưa ra ý kiến nào thực tế một chút sao? Tỷ võ? Ta vung tay một cái cũng đủ đánh bại toàn bộ mấy người đó, ngươi còn không bằng kêu ta đi tranh đoạt chức thành chủ”.

“Vậy ngươi đi?”.

“Không muốn, rất phiền phức”.

“Nếu không thì tìm nữ nhân? Nhân loại các ngươi không phải có áp lực liền một là uống rượu hút thuốc, hai là tìm nữ nhân sao? Ngươi hiện tại hẳn là cũng trong tình trạng này”.

“Xin nhờ. Ta là nhàm chán, không phải phát tình”.

“Hừm… nếu không ta cùng ngươi đánh một trận?”.

“... Ta không thích tự ngược. Cùng tên biến thái như ngươi đánh nhau? Ta còn không bằng tìm Ôn Dịch Chi Nguyên liều mạng… đúng, ta làm sao không nghĩ tới đây”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên kêu lên.

“Ngươi muốn làm gì?”. Thượng Cổ Chi Linh khó hiểu hỏi.

“Thế giới này không phải có tứ đại thần thú sao? Ta đi tìm chúng chơi một chút”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên.

“Có ý tứ. Đi tìm xem một chút, ta muốn xem xem Thanh Long có thật là long tộc không. Rất lâu rồi chưa từng thấy long tộc”.

Thế là Lạc Cảnh Thiên cùng Thượng Cổ Chi Linh sánh vai rời khỏi Đông Long Thanh Nguyệt thành, đi sâu vào bên trong cấm khu.

Nơi này tứ đại thần thú thật đúng là thế giới sủng nhi. Hắn từng tìm khắp nơi cùng không thấy được bóng dáng, nếu không phải Thượng Cổ Chi Linh chỉ chỗ, hắn cũng không phát hiện được lại ẩn giấu ở chỗ kín đáo như thế.

Nơi này là một cái hạp cốc, khắp nơi đều là cây cối che phủ, chỉ lộ ra một cái con đường nhỏ.

Tốn thời gian nửa ngày hắn mới tìm được nơi mà Thượng Cổ Chi Linh nói. Đó là một cái hồ nước nằm giữa rừng, không lớn, cũng chỉ dài khoảng trăm mét. Mặt hồ giống như một chiêu gương phản chiếu lại khung cảnh hai bên.

Nếu không phải nắm giữ ý thức cường đại, hắn cũng không thể nào phát hiện được có một sinh vật đang ẩn náu ở dưới hồ.

Lạc Cảnh Thiên không chút do dự buông mình nhảy xuống.

Cái hồ này thật sự rất sâu, có tới hơn trăm mét. Khi lặn xuống được một nửa, Lạc Cảnh Thiên liền cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại đập vào mặt.

Hắn có thể khẳng định, đây không phải là rồng. Long tộc khí tức tuyệt đối không giống như này. Kế thừa Viễn Cổ Tinh Linh huyết mạch, hắn biết rõ long tộc có khí tức đặc thù thế nào. Mà thứ dưới này lại hoàn toàn không có loại khí tức đó.

Khi sắp tới đáy, khoảng cách chỉ còn hơn 10m, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được một thân hình khổng lồ ở dưới đáy.

Đó không phải rồng, nhưng từ bề ngoài đến xem lại khá giống. Chính xác thì đây là một con Manh Giông. Trước khi biến dị thì nó là một loài lưỡng cư sống dưới biển, nhưng sau khi biến dị, toàn thân nó có một lớp giáp ngoài như vẩy cá, lại thêm vẻ ngoài thật sự rất giống rồng, cho nên có lẽ vì thế mới bị người khác hiểu lầm. Đúng hơn nó cũng chỉ là một con ma vật mà thôi.

Nó lức này đang nằm ngủ... hoặc có lẽ là đang trong tình trạng hôn mê. Bởi vì khí tức sinh mệnh của nó rất yếu, trên thân có không ít vết thương còn chưa đóng vẩy.

Điều này làm Lạc Cảnh Thiên khá là ngạc nhiên.

Nếu hắn không đoán sai, con ma vật này thực lực hẳn là ở cấp bảy đỉnh phong, cũng chính là bán thánh đỉnh phong. Như vậy làm sao sẽ bị đánh thành dạng này? Chẳng lẽ có sinh vật nào bước vào cấp tám?!

Không đúng a, thế giới này là không có ai có thể bước vào cấp tám. Cho dù có cũng sẽ bị ép về cấp bảy đỉnh phong, đây chính là thế giới quy tắc hạn chế.

Nhưng nó làm sao lại bị thương thành dạng này đây?!

Tiến tới gần hơn, Lạc Cảnh Thiên đưa tay sờ lên vết thương trên người nó, nó há mồm gầm nhẹ đau đớn nhưng cũng không có tỉnh lại. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, từ vết thương có thể nhìn ra, đây là dấu vết móng vuốt.

Rốt cuộc là thứ gì?!

Chẳng lẽ là Bạch Ưng? Nhưng làm sao chúng lại đánh nhau?!

Ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên giật mình.

Viên bi ngày đó hắn đưa cho đứa bé kia đột nhiên truyền về cho hắn tín hiệu. Viên bi bị bóp nát.

Lạc Cảnh Thiên không chút do dự tại chỗ biến mất. Tín hiệu truyền tới cách đây khá xa, nhưng mà cũng chỉ mất có vài giây, Lạc Cảnh Thiên liền dùng cổng không 1S3IH gian đi tới.

Đập vào mắt hắn là đứa bé kia lúc này đang nằm trên đất, toàn thân đều là máu. Mà đứng xung quanh là một đám những tên nam nhân trưởng thành.

Đứa bé kia trên người có vô số vết roi đánh, thậm chí hắn còn nhìn thấy được cả xương cốt cũng bị lộ ra ngoài.

Một đứa bé mới chỉ có 5-6 tuổi, lại bị đám người này hành hạ tới mức này?!

Lạc Cảnh Thiên gương mặt trầm như nước, nội tâm dâng lên vô tận sát khí cùng lửa giận.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.