Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 359: Thanh toán nợ nần



Nam tử kia ánh mắt ác liệt nhìn qua tên đội trưởng, mà tên đội trưởng nhìn thấy vậy, ánh mắt lóe lên né tránh, có chút chột dạ, dùng âm thanh lớn tiếng giấu giếm.

“Thống lĩnh! Hắn bịa đặt, ta đối với Thánh Đường tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, hắn tuyệt đối là người của nữ nhân kia, cố ý che rẽ nội bộ Thánh Đường”.

“Hắn nếu là người của nữ nhân kia, ngươi sớm đã chết”. An Tố Tố lạnh giọng nói.

“Tố Tố, ngươi biết vị tiên sinh này?”. Nam tử kinh nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy a, ngươi chẳng lẽ không nhớ, hai năm trước chúng ta từng nhắc tới hắn?”. An Tố Tố nói.

“A! Ra là ngươi a”. Nam tử kia kinh ngạc kêu lên.

“Chuyện còn chưa có giải quyết đây”. An Ninh Ninh sâu kín nói một câu.

“Đúng, kém chút thì quên. Người đâu, đem đám người này áp giải về Thánh Đường nhốt vào nhà giam cho ta”. Nam tử quát lên.

Một đám người lao tới đem đám người bắt lại.

“Thống lĩnh, ta oan uổng, ngươi đừng nghe hắn nói mò”. Tên đội trưởng lớn giọng kêu lên.

“Đúng sai ta tự có nhận định, đem hắn mang về”. Nam tử thống lĩnh quát lên.

“Chờ một chút”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

Nam tử hiếu kỳ, nhưng vẫn để cho đám người dừng lại.

Lạc Cảnh Thiên đi tới, bàn tay đưa ra vỗ lên đầu tên đội trưởng một cái, sau đó bắt đầu hỏi.

“Ngươi là ai?”.

“Thánh Đường đội trưởng đội kỵ sĩ”.

“Còn không?”.

“Không có”.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày.

Những người khác thì khó hiểu, chỉ là nhìn ánh mắt dại ra của tên đội trưởng, họ đoán Lạc Cảnh Thiên đang dùng thủ pháp nào đó. Đổi lại là bình thường họ nhất định ngăn cản, bởi vì không biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng mà hiện tại thân phận tên đội trưởng đầy nghi kỵ, áp dụng một chút thủ đoạn đặc thù cũng không sao cả.

“Ngươi tại sao lại nhắm tới ta?”.

“Ta nhận lệnh của một người”.

Vừa dứt lời, đám người đều sửng sốt, ánh mắt đều híp lại.

“Người nào?”.

“Không biết”.

“Vậy tại sao ngươi lại nghe theo?”.

“Hắn khống chế gia đình ta, ép ta nghe theo”.

“Mục đích là gì?”.

“Hắn nói muốn để ngươi cùng Thánh Đường xảy ra sung đột, mượn đao giết người”.

“Ngươi biết vị trí của hắn hay không?”.

“Không biết”.

“Rất tốt, hiện tại nhớ kỹ, ngươi là chó, cho ta kêu vài tiếng nghe thử một chút”.

“Gâu gâu gâu”.

Đám người ban đầu từ kinh ngạc tới phẫn nộ, nhưng sau đó là cảm thông, cuối cùng là dở khóc dở cười.

Đây cũng quá ghi thù chứ?!

“Lão cha, ngươi học xấu”. Lạc Tuyết Giai cười hì hì nói.

Lạc Cảnh Thiên cười cười, tay búng một cái, tên đội trưởng lấy lại thanh tỉnh. Nhớ lại cảnh vừa rồi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Lạc Cảnh Thiên phẫn nộ quát lên.

“Ngươi lại dám hạ nhục ta?!”.

“Không phục?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng hỏi.

“Đừng cho rằng mình hơn người, ngươi chờ! Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây. Hôm nay mối nhục, tương lai ta sẽ trả lại ngươi gấp 10 lần”. Tên đội trưởng phẫn hận kêu lên.

“Ngươi họ Tiêu?”. Lạc Cảnh Thiên cổ quái hỏi.

“Nhớ cho kỹ, ta gọi Tống Vĩ…”.

Phanh!

Chưa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền đạp hắn một cước.

“Không phải họ Tiêu ngươi kêu ba mươi năm cái rắm!”.

“... Đem người mang đi”. Nam tử thống lĩnh im lặng một lúc rồi vung tay lên.

“Cái đó… họ Tiêu cùng ba mươi năm hà đông cái kia có quan hệ gì?”. An Ninh Ninh thấy người bị mang đi rồi mới lên tiếng hỏi.

“Không có gì”. Lạc Cảnh Thiên nói. Chẳng lẽ lại đi cùng đám người này kể chuyện Đấu Phá Thương Khung?!

“Đúng, giới thiệu một chút, ta gọi Cao Triết”. Nam tử thống lĩnh cười nói.

“Lạc yrzTT Cảnh Thiên”. Lạc Cảnh Thiên nắm tay đáp.

“Đây là con gái ngươi?”.

“Đúng thế”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Rất xinh đẹp, tương lai nhất định thành đại mỹ nữ”. Cao Triết cười nói.

“Xinh đẹp là rất xinh đẹp, nhưng mà tính cách lại chẳng ra sao. Rất ưa thích hố cha”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“Lão cha, ngươi nói xấu ta”. Lạc Tuyết Giai tức giận nói.

“Ta nói sai?”.

“Đúng thế. Tiểu Giai vốn rất thiện lương được chứ”. Lạc Tuyết Giai nghiêm túc nói.

“Không sai, rất thiện lương cùng ưa thích hố cha cũng không có mâu thuẫn gì”.

“Xấu lão cha. Ta mới không có”. Lạc Tuyết Giai dậm chân nói.

“Ha ha ha”.

Đám người nhất thời cười lên. Chỉ có điều không ai chú ý tới An Ninh Ninh lúc này gương mặt lại lộ vẻ thất lạc.

“Đúng, ngươi làm sao lại có con gái? Năm đó không phải ngươi nói từ vòng xoáy không gian đi vào sao?”. An Tố Tố hiếu kỳ hỏi.

“Đây là con gái nuôi của ta”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Thì ra là thế”. An Ninh Ninh lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên một tia sáng.

“Lạc tiên sinh…”.

“Đừng gọi tiên sinh, gọi tên ta là được”. Lạc Cảnh Thiên ngắt lời Cao Triết.

“Nhìn ngươi tuổi giống như lớn hơn ta, vậy ta liền gọi ngươi Lạc huynh. Lạc huynh, không biết ngươi cùng nữ nhân kia làm sao lại xảy ra xung đột?”. Cao Triết cười hỏi.

“A, không có gì. Có lẽ nàng thấy ta khó chịu, ai biết được. Đúng, ngươi cùng An Tố Tố là quan hệ gì?”. Lạc Cảnh Thiên thấy An Tố Tố cùng Cao Triết khoác tay nhau liền hiếu kỳ hỏi.

“Nàng là thê tử ta, chúng ta một tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới”. Cao Triết đáp.

“Nhìn không ra, ta khá tò mò, với tính cách của nha đầu này, ngươi là thế nào chịu được?”.

“Ngươi nói cái gì?”. An Tố Tố nhất thời xù lông.

“Ngươi nhìn, lại bắt đầu”. Lạc Cảnh Thiên cười cười.

“Thiên ca, ngươi mấy năm này đi đâu?”. An Ninh Ninh lúc này đột nhiên hỏi.

“Mang con gái ta đi du lịch thôi, đúng, các ngươi biết nơi nào có thể tìm nhà nghỉ sao? Ta mới tới nơi này không biết nơi nào thích hợp”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Nếu Lạc huynh không chê, tới nhà ta thế nào?”. Cao Triết nói.

“Quên đi thôi, ta ở không cố định, ta còn muốn đi ngao du sơn thủy, không có ý định ở lại đây lâu dài. Hơn nữa ngươi cùng An Tố Tố cũng sắp kết hôn, để ta một cái nam nhân ở lại không quá phù hợp”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Hắn còn phải đi tìm nữ nhân kia “tâm sự nhân sinh”, cũng không rảnh rỗi mà ở lại nơi này. Lại nói, ở cùng mỹ nữ còn có khả năng, nhưng ở cùng một tên nam nhân... ngươi mẹ nó cho rằng ngươi là Sở Như Mộng? Tối thiểu nhất Sở Như Mộng còn có thể dưỡng mắt, ở cùng ngươi làm gì? Nhìn ngươi cùng An Tố Tố ân ái sao?!

Tốt a, là hắn hí kịch hoá, chỉ là hắn không thích ở cùng nam nhân mà thôi.

“Tốt a”. Cao Triết nghe vậy đành thôi.

“Nếu không ngươi đến chỗ ta? Chỗ ta còn có mấy cái phòng trống, rất rộng rãi”. An Ninh Ninh đột nhiên lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn qua, An Tố Tố cùng Cao Triết cũng ngẩn ra.

Nha đầu này... cũng quá chủ động chứ? Thật không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?!

“Ngươi hẳn là không chỉ đến du lịch chứ? Hẳn là phải có việcj phải làm. Nếu thế ta có thể giúp ngươi chăm sóc tiểu nha đầu này, dù sao dạo gần đây ta khá rảnh rỗi”. An Ninh Ninh lại nói tiếp.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Hắn còn là lần đầu tiên thấy có nữ nhân chủ động như thế, lại còn không có e ngại gì. Chúng ta mới gặp có hai lần thôi được chứ? Ta một cái nam nhân ngươi lại còn chủ động mời ta về nhà? Có thể rụt rè một chút không?!

Còn nữa, cái gì mà chăm sóc nữ nhi của ta? Ngươi là đang muốn ám chỉ cái gì?!

“Hay là thôi đi, như vậy đối với thanh danh của ngươi không tốt. Cứ như vậy đi, có duyên gặp lại”. Lạc Cảnh Thiên cười nói rồi mang theo Lạc Tuyết Giai rời đi.

“Ca ca, tỷ tỷ gặp lại”. Lạc Tuyết Giai vẫy tay cười nói.

An Ninh Ninh nhìn hai người rời đi, một mặt khó tin hỏi.

“Ta cứ như thế bị ghét bỏ sao?”.

An Tố Tố cùng Cao Triết im lặng.

“Ta không có lực hấp dẫn sao? Ta đều chủ động đến mức này còn muốn ta thế nào?”. An Ninh Ninh bực bội nói.

“... Có thể... hắn không thích chủ động đâu?”. An Tố Tố bị muội muội mình nói làm giật mình, có chút xấu hổ nói.

Nàng còn là lần đầu tiên thấy muội muội mình chủ động tới mức này. Nam nhân đó có lực hấp dẫn tới vậy sao? Ta thế nào không cảm thấy?!

...

Lạc Cảnh Thiên mang theo Lạc Tuyết Giai dạo chơi cả ngày, sau đó liền tìm một cái quán trọ ở lại. Sau khi Lạc Tuyết Giai chìm vào ngủ say, hắn bố trí một cái ma pháp trận bảo vệ, sau đó liền đứng lên rời đi.

Hiện tại là lúc kết toán nợ nần!

Trong nháy mắt xuất hiện ngoài thành, Lạc Cảnh Thiên bắt đầu thi triển ma pháp dẫn tới nơi ở của nữ nhân kia. Tren người nàng bị hắn lưu lại ma pháp, một đạo ma pháp tìm đường liền có thể biết được vị trí.

Khoảng cách với Dạ Sư Chi Thành khá xa, mất khoảng nửa giở mới có thể đến nơi. Đây là hắn mở ra cổng không gian, nếu là đi bộ, sợ rằng không có một tuâng thì đừng nghỉ tới.

Trước mắt là một cái doanh trại ẩn nấp sau một toà kiến trúc hoang phế, nơi này nhân số rất lớn, có trên năm ngàn người. Đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, hơn nữa từ bố cục tới xem, nơi này phòng vệ rất chặt chẽ.

Đáng tiếc ngăn không được Lạc Cảnh Thiên, hắn dùng ý thức quét hình một cái liền tìm được vị trí của nữ nhân kia.

Không chút do dự, Lạc Cảnh Thiên ẩn mình đi vào.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.