Từ trong không gian kính, Lạc Cảnh Thiên thản nhiên đi vào trong mà không có bất kỳ ai có khả năng phát hiện được hắn.
Nhìn nữ tử kia đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh, xung quanh là một đám nam nữ lẫn lộn ngồi quanh, hiển nhiên là đang bàn bạc kế hoạch nào đó. Lạc Cảnh Thiên lúc này mới xem như có thể quan sát được rõ ràng nữ tử này.
Nữ tử tự xưng bệ hạ này độ tuổi khoảng hơn 40, nhưng mà vẻ ngoài cũng chỉ gần 30 tuổi, rất trẻ trung. Không biết phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy nữ tử này nhìn rất quen mặt.
“Sự tình giải quyết xong chưa?”. Nữ tử kia lên tiếng hỏi.
“Bệ hạ, vừa mới nhận được tin tức, tên kia không có bị Thánh Đường bắt giữ, ngược lại là tên đội trưởng bị chúng ta uy hiếp đã bại lộ”. Một nam tử khác lên tiếng đáp.
“Phế vật! Có một chút chuyện cũng làm không xong. Các ngươi làm ăn cái gì?”. Nữ bệ hạ đập bàn quát lên.
“Bệ hạ bớt giận, thật sự chúng ta cũng không có cách nào khác. Thực lực của hắn rất mạnh, cử người đi ám sát chỉ sợ sẽ tổn thất nặng nề, hơn nữa cũng không khẳng định rằng sẽ giết được hắn. Cho nên chúng ta mới bất đắc dĩ áp dụng biện pháp này, nhưng mà không nghĩ tới hắn lại nhạy bén như thế”.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Các ngươi biết trong tay hắn nắm giữ thứ quan trọng đối với chúng ta thế nào không? Hả? Chỉ cần có nó, đại nghiệp liền sẽ thành. Nhưng hiện tại đây? Lần trước nhiệm vụ cũng không hoàn thành, lần này cũng thất bại. Ta cần các ngươi làm cái gì?”. Nữ bệ hạ kiềm chế không được cơn giận quát lên.
Đúng lúc này, một nữ tử khác lên tiếng.
“Bệ hạ, mặc dù thất bại, nhưng mà ta nghĩ đối với chúng ta ảnh hưởng không lớn”.
“... Nói rõ ý của ngươi”.
“Bệ hạ, kế hoạch của chúng ta từ ban đầu cũng không có người kia. Cho nên dù đạt được thứ trong tay hắn cũng chỉ tăng tốc kế hoạch của chúng ta nhanh vài năm mà thôi. Hơn nữa ta cũng từng thăm dò qua, người này không phải người của Thánh Đường, cũng không thuộc về Mạo Hiểm Giả Công Hội. Tính cách sơ bộ phán đoán không thích xen vào việc người khác”.
“Chỉ cần chúng ta không chọc hắn, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. U66Aa Cho nên ta nghĩ nên rút lại toàn bộ kế hoạch đối phó hắn, hơn nữa, không có ai có thể khẳng định trong tay hắn nắm giữ cách hàng phục ma vật. Thay vì ỷ lại điều này, ta cho rằng nên tập trung vào kế hoạch ban đầu sẽ tốt hơn”.
Nhất thời đám người liền trầm mặc lại, ai nấy cũng đang trầm tư suy nghĩ.
“Ngươi nói không sai, nhưng mà… cứ bỏ mặc hắn như thế thì không được. Hắn là một biến số không xác định, nếu như hắn đầu nhập Thánh Đường… phải dự trù kết quả xấu nhất, tối thiểu nhất phải xác định hắn sau này sẽ không dính dáng tới Thánh Đường thì mới có thể gác lại kế hoạch đối phó hắn. Mà lại chúng ta cùng hắn đã xảy ra mâu thuẫn, sợ rằng nếu như hắn biết chúng ta là ai sẽ hợp tác cùng Thánh Đường”. Nữ bệ hạ lên tiếng.
“Bệ hạ, ta có một ý nghĩ… không phải rất tốt, nhưng mà nếu thành công sẽ mang tới cho chúng ta thành quả to lớn”. Một nữ tử khác lên tiếng.
“Ngươi nói”.
“Hắn có nữ nhi, chúng ta có thể nhắm vào điểm này. Trong Thánh Đường có không ít người của chúng ta, chỉ cần hi sinh một ít, để chúng bắt nữ nhi của hắn, đến lúc đó hắn nếu như tức giận tấn công Thánh Đường… đây không phải tốt hơn sao?”.
“Ngươi điên rồi? Thực lực của hắn theo phỏng đoán đều đã đạt tới cấp sáu tối cường, nếu như hắn biết sự thật phải làm thế nào? Hậu quả này chúng ta chịu được?”. Một người khác đứng lên phản bác.
“Có câu: cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như thế thể thành công, chúng ta liền có thể tốn ít nhất binh lực đem Thánh Đường đánh xuống, đến lúc đó Mạo Hiểm Giả Công Hội không phải là cá nằm trên thớt?”. Một người khác cũng nói.
“Không cần tranh cãi nữa. Ta chỉ muốn biết, kế hoạch này thành công đạt mấy phần? Thất bại đạt mấy phần? Tỉ lệ hắn phát hiện chúng ta là bao nhiêu”. Nữ bệ hạ lên tiếng.
Đám người nhìn nhau, nhất thời không có ai lên tiếng.
“Để ta thay họ nói, thành công là không phần, thất bại là 10 phần, tỷ lệ bị phát hiện là 100 phần trăm”.
Ngay lúc này một âm thanh khác vang lên.
Đám người ngẩn ra, sau đó nhìn về phía âm thanh phát ra, cả đám sửng sốt trong một giây, ngay sau đó toàn bộ đều gương mặt sợ hãi đứng bật dậy lùi lại phía sau.
Người lên tiếng không ai khác chính là Lạc Cảnh Thiên. Hắn từ trong không gian kính nghe được toàn bộ, nội tâm sát khí càng dầy lên một tầng. Đám người này lại muốn nhắm vào con gái hắn? Ha ha.
“Ngươi…”. Nữ bệ hạ sợ hãi lùi lại vài bước.
Nàng đánh chết cũng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên làm sao lại xuất hiện ở đây. Đám người bên ngoài đều chết sạch rồi hay sao? Làm sao ngay cả một âm thanh cũng không có?!
Hắn làm sao vào được nơi này?!
Lính gác đây?!
Đều mẹ nó xuống diêm vương điện dạo phố?!
“Ngươi có vẻ rất ngạc nhiên”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nữ bệ hạ lạnh nhạt nói.
“Ngươi lại dám tới đây? Mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ta cũng không phải không có người không địch lại ngươi”. Nữ bệ hạ trầm giọng nói.
“Ta nghĩ ngươi hẳn là nên xưng trẫm mà không phải xưng ta. Xem ra chính ngươi cũng biết mình gánh không nổi hai chữ BỆ HẠ này”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Xoát!
Ngay lúc này, từng đạo xé gió vang lên, vài đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng nữ bệ hạ. Ai nấy đều che kín mặt, hiển nhiên là không muốn bị người khác phát hiện thân phận.
Những người này thực lực đều là cấp sáu trở lên, trong đó càng là có người đạt cấp sáu đỉnh phong, chỉ có điều có vẻ như tuổi tác rất lớn, tổng cộng tất cả có sáu người. Nhưng hắn lại thấy một thân ảnh khá quen, đây không phải là lão giả hắn gặp khi tiến vào cấm khu ma vật sao?!
“A… ra là ngươi. Lão già thích xen vào chuyện người khác, hai năm qua đi vẫn không định về nhà dưỡng lão?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Không nghĩ tới bị ngươi nhận ra”. Một người che mặt đem mặt nạ tháo xuống, ông ta biết tiếp tục che giấu chỉ làm bản thân mất mặt xấu hổ. Bởi vì ông ta biết rõ thực lực Lạc Cảnh Thiên khủng bố tới mức nào.
“Xem ra ngày đó giáo huấn vẫn chưa đủ ngươi nhận ra vấn đề”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Ha ha, tiểu tử, đừng quá phách lối, thiên phú của ngươi không tệ, nhưng mà còn chưa đủ trước mặt ta phách lối như vậy đâu”. Người thực lực mạnh nhất trong đám đi tới nhìn Lạc Cảnh Thiên, một bộ giọng nói người bề trên vang lên.
Lạc Cảnh Thiên không có đoái hoài tới ông ta, mà nhìn nữ bệ hạ kia nói.
“Cho ngươi một cơ hội, phế bỏ hai tay, tự đoạn một chân, quỳ xuống xin lỗi. Ta có thể tha cho ngươi một mạng”.
Hắn lời nói này có thể nói là phách lối tới cực điểm, vì cái gì? Đương nhiên là muốn thử một chút cảm giác của đám “thiên mệnh chi tử” trong tiểu thuyết chứ sao. Bất quá… nói xong lời này, hắn cảm thấy thật đúng là chẳng ra sao. Giống như là một tên ngu xuẩn như thế.
“Ngậm miệng, ở đây ngươi làm chủ vẫn là nàng làm chủ? Ngươi nên giáo dục một chút người bên dưới. Làm nữ vương, ngươi còn chưa đủ”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nữ bệ hạ nói.
“Ngươi! Rất tốt! Đã ngươi không để ý tới lão phu, vậy tốt nhất tiếp tục như vậy. Ngươi rời khỏi Dạ Sư Chi Thành không mang theo nữ nhi đúng không? Hiện tại người của ta sớm đã lẻn vào Dạ Sư Chi Thành, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nữ nhi của ngươi liền sẽ bị giết. Cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho nữ nhi của ngươi”. Lão giả cười gằn nói.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt hơi cứng lại, nụ cười biến mất, ánh mắt nhìn lão giả kia hiện lên sát khí.
“Ngươi uy hiếp ta?”.
“Ha ha, ta…”.
Lời còn chưa nói xong ông ta liền vội ngậm miệng, bởi vì một luồng sát khí từ cơ thể Lạc Cảnh Thiên phát ra làm toàn bộ đám người đều không rét mà run. Toàn bộ đều sợ hãi lùi lại một bước, cả đám đều cảm thấy sau lưng mát lạnh. Người này… thật đáng sợ.
“Bắt… bắt hắn lại!”. Lão giả kia âm thanh có chút run lên nói.
Ngươi nghiêm túc? Ngươi mẹ nó làm sao không tự mình động thủ? Ngươi trốn sau lưng chúng ta là có ý gì?!
“Còn chờ cái gì? Bắt hắn lại”.
Lão giả kia chật vật nói xong, ông ta thật sự sợ hãi. Chỉ có thể dùng lời nói này tăng lên một chút dũng khí. Nhưng mà sau khi nói xong ông ta liền hối hận, bởi vì ông ta cảm nhận được ánh mắt của Lạc Cảnh Thiên như xuyên thấu qua đám người nhìn lấy ông ta.
Đám người phía trước đồng loạt tránh ra hai bên để lộ ra lão giả kia, nhìn thấy ánh mắt của hắn, lão giả cơ thể không tự chủ được run lên, ông ta phẳng phất như cảm thấy bóng đen tử thần đang bao phủ lấy mình.
“Không không không… ta… không phải ta… không phải ta nói”.
Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, từ khi bước vào cấp sáu, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được khí tức tử vong gần như vậy. Loại sát khí kia thẩm thấu lấy da thịt ông ta làm ông ta không dám nảy sinh bất kỳ tâm tư phản kháng nào.