Nơi này thật sự nóng, với cảnh giới của Lạc Cảnh Thiên cũng cảm nhận được cái nóng gay gắt của nó.
Hắn tốn hai ngày mới tới được chỗ mình muốn tới, hai ngày qua vừa nóng vừa khát làm hắn vô cùng khó chịu.
Nơi này có một nhóm người ngoại địa sinh sống, không nhiều, cũng chỉ có chưa tới 10 người. Vị trí cụ thể hắn không rõ, chỉ biết răng ở đâu đó quanh đây. Tên mà hắn giết cũng là một tên người ngoại địa, hắn đang thăm dò vị trí của đám người này sau đó sẽ về thông báo cho người của mình tiến hành đánh lén.
Dù sao tài nguyên nơi này khá là thiếu thốn, nguồn thức ăn duy nhất chính là hỏa thú. Hỏa thú là tên gọi tắt của những động vật nơi đây, hình thái có rất nhiều, nhưng khá là khó giết.
Mất nửa ngày cũng tìm không được vị trí của họ, hắn liền tiềm phục tại những nơi có hỏa thú qua lại, nói không chừng có thể phát hiện họ.
Quả nhiên như hắn nghĩ, ngày thứ hai liền gặp được người. Đó là một đôi nam nữ, trên thân cũng mặc quần áo chiến đấu giống tên hắn giết. Người nam dùng kiếm, nữ dùng cung. Phối hợp hết sức ăn ý, chỉ nhìn động tác liền biết họ săn giết hỏa thú không thiếu.
Mất chưa tời vài phút, một con hỏa thú cỡ nửa người trưởng thành liền bị đánh gục. Đám hỏa thú khác sợ hãi chạy tứ tán, đôi nam nữ kia thu lại vũ khi nhảy xuống, đang đem hỏa thú trói lại muốn mang về thì Lạc Cảnh Thiên đột ngột đi ra.
Cạch cạch!
Hai người vội nâng lên vũ khí, cảnh giác nhìn Lạc Cảnh Thiên.
“Ngươi là ai?!”.
“Lạc đường”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Bằng!
Tiếng súng vang lên, một vết đạn năng lượng bắn vào dưới chân Lạc Cảnh Thiên. Tên nam tử kia ánh mắt sắc bén nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Không nói, chết!”.
“Làm sao các ngươi đều ưa thích động thủ vậy?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói, sau đó thân ảnh lóe lên.
Chớp mắt, chỉ thấy một cái tàn ảnh lóe lên, đôi nam nữ kia còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn đánh ngã. Ngay cả khi bị Lạc Cảnh Thiên dùng kiếm gác lên cổ họ vẫn còn ngẩn người.
Sự việc xảy ra thật sự quá nhanh.
“Hiện tại, ta nói ta lạc đường, ngươi tin không?”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa mở miệng.
“Cái đó… đại ca, là chúng ta không hiểu chuyện, có thể… buông tha chúng ta sao?”. Nữ tử kia lên tiếng.
Nghe âm thanh của nàng làm Lạc Cảnh Thiên khá ngạc nhiên. Hắn đưa tay kéo xuống khăn che mặt của nàng, bộ mặt non nớt hiện ra trước mặt hắn. Nhan trị không tệ, khá xinh đẹp, nước da màu nâu nhạt khá khỏe mạnh, có điều nhìn thế nào cũng không quá 20 chứ?!
Thấy Lạc Cảnh Thiên nhìn chằm chằm mình, nữ tử kia gương mặt hơi tái đi.
“Yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú”. Lạc Cảnh Thiên đem khăn che mặt của nàng ném xuống lạnh nhạt nói, sau đó nhìn qua tên nam tử kia.
Nghe vậy, nữ tử còn chưa kịp nói lời nào thì tên nam tử kia đột nhiên che lấy bờ mông, âm thanh run rẩy vang lên.
“Ta… buông tha ta…”.
Bốp!
Lạc Cảnh Thiên trực tiếp cho hắn một tát, trực tiếp đem hắn tát bay ra vài mét, âm thanh tức giận vang lên.
“Ngươi mẹ nó nghĩ gì?”.
“Đại… đại ca, ta sai”. Nam tử kia vội cầu xin tha thứ.
“Mẹ nó, tuổi không lớn, trong đầu đều là thứ ngổn ngang gì? Ngươi bị bạo cúc qua hay sao mà nhạy cảm như vậy? Ta thật muốn làm gì ngươi phản kháng được không?”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt lên nói.
Nghe vậy, tên nam tử kia mới biết mình nghĩ sai, gương mặt xấu hổ tới đỏ bừng.
Hai người này mức độ thân thể không kém, cũng đã sánh ngang bán thánh, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu quá kém. Từ phản ứng của họ hắn liền biết hai người này còn chưa có giết qua người.
“Đứng lên, các ngươi có nước không? Cho ta một ít”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ta có”.
Nữ tử kia vội lấy ra bình nước của mình đưa cho hắn.
Lạc Cảnh Thiên nhận lấy, sau đó đưa lên miệng nốc ừng ực. Nhưng mà khi nuốt vào bụng, hắn liền ngẩn ra.
Đây mẹ nó là rượu được chứ?!
Thấy Lạc Cảnh Thiên gương mặt kỳ quái, nữ tử kia liền vội nhìn xuống, sau đó xấu hổ nói.
“Cái đó… ta đưa sai. Đây… đây mới là nước”.
“… Quên đi. Cho ngươi”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói, sau đó hắn trực tiếp đem vòng đeo trên tay nàng tháo xuống, dùng vòng tay của mình chạm nhẹ vào.
Tích một tiếng, Lạc Cảnh Thiên liền ném vòng tay lại trả nàng.
Nữ tử cầm lên nhìn, thấy trên vòng tay hiện lên dòng chữ +10, nàng liền ngẩn ra. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Lạc Cảnh Thiên không biết nói gì cho phải.
Trên đời này… lại có người… đơn thuần như vậy?!
“Thế nào? Ta lấy rượu của ngươi, trả ngươi ít đơn vị năng lượng cũng bình thường chứ? Ta cũng không phải cướp đoạt. Nhớ kỹ, là các ngươi công kích trước”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
“Vâng, vâng. Là chúng ta sai”. Nữ tử vội gật đầu lia lịa đáp.
“Được rồi, sau này tốt nhất động thủ nên chú ý một chút, không phải ai cũng tốt tính như ta. Đi đây”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người bước đi.
Đôi nam nữ nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tại cái Viêm Tinh này, không phải gian ác cũng là kẻ bo bo giữ mình. Cũng không phải không có khái niệm “đồng giá trao đổi”, nhưng mà thực lực mới là vi tôn. Người như Lạc Cảnh Thiên, nắm giữ thực lực mạnh mẽ, lại không lấn kẻ yếu thì lần đầu tiên họ gặp phải.
“Đại ca, chờ một chút”. Nữ tử vội kêu lên.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ cong lên, sau đó liền thu lại, quay người lại nhìn, khó hiểu hỏi.
“Thế nào?!”.
“Đại ca, ngươi là độc hành chứ?”.
“Đúng a, có vấn đề?”.
“Không có, không có. Đại ca, nếu không ngươi đến chỗ chúng ta? Chúng ta có khá nhiều người, có thể bảo vệ lẫn nhau. Thực lực đại ca ngươi mạnh như vậy, cùng chúng ta hợp lại cũng sẽ không có người tới gây chuyện nha”. Nữ tử kia nói.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười. Nha đầu này thật sự đơn thuần, nói như vậy chẳng lẽ không sợ người khác hiểu lầm mình đang muốn lợi dụng họ vì thực lực họ mạnh sao?!
Có vẻ như nàng cũng nhận ra lời mình nói không đúng, cho nên vội sửa lại.
“Không phải như vậy, ý ta là… ý là…”.
“Được rồi, đừng nói. Càng nói càng tỏ ra ngươi kém thông minh. Tốt thôi, ta cũng đang không biết nên đi chỗ nào, đi chỗ các ngươi ở vài ngày cũng tốt”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Quả nhiên cổ nhân nói không sai, dục cầm cố túng áp dụng cho nữ nhân lần nào cũng đúng.
Nghe vậy, nữ tử vui vẻ ra mặt, trực tiếp đi trước dẫn đường. Trên đường đi nàng hiếu kỳ hỏi.
“Đại ca, ngươi tên gì nha? Ta gọi Diễm Đan Tâm, ngươi đây?”.
“Ta? Lạc Cảnh Thiên”.
“Họ Lạc? Tên thật kỳ quái. Đại ca ngươi là người tinh cầu khác tới sao?”.
“Đúng vậy, cho nên, ta thật sự là lạc đường”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“... Biết rồi, đúng, đại ca, ngươi...”.
Diễm Đan Tâm ríu ra ríu rít làm Lạc Cảnh Thiên thật sự có chút phiền. Mẹ nó, không phải nói Linh Hoả Quốc đều tham lam, điên rồ sao? Cái này mẹ nó là cái gì? Vẹt hoá hình? Làm sao có thể nói nhiều như vậy?!
Nhìn ra Lạc Cảnh Thiên cảm thấy phiền, tên nam tử kia liền nói.
“Đại ca, ngươi đừng nóng giận. Nha đầu này từ nhỏ liền đi theo chúng ta, cho nên rất tò mò chuyện bên ngoài. Ngươi là người lạ đầu tiên nàng trò chuyện nên mới như thế”.
“Có thể hiểu được, đúng, ngươi tên gì?”.
“Ta gọi Hoả Đao”.
“Vậy người nhà ngươi hẳn là có người họ Viêm đúng không?”.
“Đại ca, ngươi làm sao biết?”.
Lạc Cảnh Thiên:...
Thần mẹ nó làm sao biết, hết Diễm lại tới Hoả, hiện tại là còn có Viêm. Thế giới này có chuyện gì? Hết họ để đặt sao? Có phải hay không văn hoá bị suy thoái???
Sau vài giờ, cuối cùng cũng đến nơi. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy nơi này liền hiểu, thật sự quá bí mật, lại là nằm dưới lớp cát, khó trách hắn tìm không thấy.
“Tiểu Đao, tiểu Tâm, các ngươi...”.
Một người từ bên dưới đi lên đang muốn nói gì thì thấy được Lạc Cảnh Thiên, hắn biến sắc vội móc vũ khí ra. Diễm Đan Tâm thấy vậy vội chạy tới ngăn lại, sau đó là một tràng dài giải thích.
“Ra là vậy, đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình”. Nam tử kia sau khi biết được sự việc liền có chút áy náy nói.
“Không sao, ta cũng vừa biết được 2mEth tình hình nơi này. Có thể thông cảm được, bất quá nếu ta ở lại đây, ngươi nên nhắc nhở một chút người khác. Ta tính cách cũng không phải tốt như vậy”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Nam tử kia nheo mắt lại, đây là uy hiếp sao? Bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Cảnh Thiên hắn liền khẽ lắc đầu.
Xem ra là mình nghĩ nhiều.
“Vị huynh đệ này, mời vào bên trong”. Nam tử kia đưa tay ra cười nói.
Lạc Cảnh Thiên gật đầu, sau đó đem khăn che mặt kéo xuống. Vừa nhìn thấy mặt của hắn, đám người liền ngẩn ra, Diễm Đan Tâm không dám chắc hỏi.
“Đại ca, ngươi là nam, vẫn là nữ?”.
Lạc Cảnh Thiên bị một câu nói làm cho cứng họng. Hắn không biết nên đáp thế nào.
Ta là nam hay nữ ngươi nhìn không ra? Yết hầu thấy không? Giọng nam tính như vậy ngươi lỗ tai nghe không ra?!
“Tiểu Tâm, nói gì đấy? Vị huynh đệ này là nam. Cũng không phải chỉ có nữ nhân mới có làn da trắng. Tại những tinh cầu khác có rất nhiều”. Nam tử kia vội lên tiếng.
“Không phải nữ? Các ngươi mới không phải đều ngẩn ra vì điều này sao?”. Diễm Đan Tâm kinh ngạc hỏi.
“Tiểu Tâm, chúng ta kinh ngạc là vì vị đại ca này quá đẹp trai. Cho nên mới ngẩn người, ngươi thẩm mỹ quan không được toàn diện liền đừng lên tiếng, rất dễ đắc tội người khác”. Hoả Đao bất đắc dĩ nói.
(Ps: ta k thiết lập giới hạn ngôn ngữ do main biết ngôn ngữ vũ trụ, cho nên đừng để ý nhé, với lại thẩm mỹ quan của nhân loại trong vũ trụ đều như nhau, chie có văn hoá là khác biệt thôi nhé, còn 1c nữa, cố lên nào ^^)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc