Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 412: Đùa giỡn? Ta mẹ nó hiện tại muốn giết ngươi! (5/5)



“Nàng thẩm mỹ quan không hoàn thiện?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy a. Từ nhỏ nha đầu này liền đã bị bọn buôn người bắt đi, chúng ta đem nàng cứu ra. Nhiều năm qua nàng ít cùng người khác tiếp xúc nên thẩm mỹ quan của nàng không được đầy đủ. Nha đầu này cho rằng da càng đen thì càng đẹp trai, nếu không cũng sẽ không quấn lấy tiểu Đao”. Nam tử kia cười khổ đáp.

Cũng phải, dù sao ở Viêm Tinh, quanh năm suốt tháng đều phơi mình dưới ánh mặt trời bỏng rát. Càng luyện nhiều da càng đen, nha đầu này nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Nếu đổi lại là ở Thiên Linh Đại Lục thì khác, chỉ có một cái mặt trời, nhưng ở đây là Linh Hoả Quốc. Có tận 10 cái mặt trời xoay quanh một cái tinh hà, không bị đốt chết xem như lớn mạng rồi.

Nam tử kia dẫn Lạc Cảnh Thiên vào bên trong. Trong này rất mát mẻ, so với nhiệt độ bên ngoài thì thấp hơn nhiều.

Bên trong còn có bốn người, so với những gì hắn biết thì khá khác biệt. Không phải nói gần 10 người sao? Bảy người... khoảng cách với 10 kém hơi nhiều.

Thấy Lạc Cảnh Thiên, mấy người khác giật mình vội đứng bật dậy, nhưng mà nam tử kia vội lên tiếng.

“Mọi người bình tĩnh, đây không phải kẻ địch, mà là khách”.

“Khách? Cái từ này tại Viêm Tinh có chút xa xỉ đấy, ngươi là đang nói hắn là khách nhân? Hoà bình rồi?”. Một nam tử khác mỉa mai nói.

Nam tử kia nghe vậy nhíu mày đem chuyện kể ra. Người vừa mới lên tiếng kia gương mặt khẽ đổi, sau đó vội cúi người nói.

“Xin lỗi”.

“Đại ca, ngươi đừng để ý, do trước đó chúng ta bị địch nhân ám toán chết vài người. Cho nên họ mới có thái độ như vậy, đối với cái gì cũng vô cùng cảnh giác”.

“Ta nhìn ra được”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, nội tâm hơi suy nghĩ.

Xem ra đám người này tính cảnh giác với người lạ rất cao, nếu như hắn vận dụng chút thủ đoạn... nói không chừng sẽ thành công.

Nghĩ tới đây, Lạc Cảnh Thiên liền vui vẻ.

Nhân tâm, hắn hiểu rõ nhất. Muốn để đám người này thần phục, như vậy chỉ có khiến cảm xúc của họ lên xuống chập chùng mới có thể thành công. Xem ra phải dùng chút thủ đoạn kích thích mới được.

Sau khi giới thiệu, Lạc Cảnh Thiên cũng biết được tên của những người này. Nam tử dẫn hắn vào gọi Lãnh Viêm, bốn người khác gồm một nữ ba nam, ba nam tử lần lượt là Kỷ Đinh, Kim Nhiệt Trát Đa, Cửu Tư Khang. Mà nữ thì gọi Cốc Tư Tư.

Nghe được tên mấy người này, Lạc Cảnh Thiên khoé miệng co quắp, Lãnh Viêm? Kim Nhiệt Trát Đa? Kỷ Đinh???

Mẹ nó, không liên quan tới chữ “hoả” thì sẽ chết sao? Không hổ là Viêm Tinh, thật mẹ nó tinh túy.

Cho đến khi nghe được tên của nữ tử kia...

Tạ ơn trời đất, cũng hắn xem như gặp được người đầu tiên trong tên không liên quan tới chữ hoả. Nếu không hắn sợ rằng sẽ bị mấy cái tên này ám ảnh mất.

Tinh cầu mang hoả, người cũng mang hoả. Gặp mặt liền động thủ, hoả này đốg có chút lớn đó a. Các ngươi không thể đổi tên thêm chữ thủy không được sao? Hắn thật muốn biết là tên ngu CiJWS ngốc nào lại đem vặn hoá tinh cầu này toàn nộ tinh tu thành một chữ HOẢ như vậy. Thật đúng là nhân tài.

Tối đó, đám người ngồi xuống quanh bàn vừa ăn vừa trò chuyện.

“Vị huynh đệ này, trên người ngươi bộ quần áo này ở đâu ra? Nhìn qua không giống như là của tinh cầu khác”. Kỷ Đinh hỏi.

“Ta lúc đi vào Viêm Tinh, cũng có gặp một người. Hắn cũng giống như tiểu Đao cùng tiểu Tâm, ta nói là lạc đường hắn không tin, sau đó liền động thủ. Động thủ liền động thủ thôi, hắn muốn cướp của ta, ta đều đưa đồ cho hắn, nhưng hắn lại muốn động thủ giết ra. Không có cách nào, ta đành phải tự vệ”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

“... Đại ca, câu ‘lạc đường’ này có chút doạ người a”. Hoả Đao tự giễu nói.

Hắn gặp Lạc Cảnh Thiên cũng là vì một câu ‘lạc đường’ mà kém chút bị giết. Ký ức nhớ lại mà kinh.

“Ngươi không động thủ cũng không đến nỗi ăn đòn. Nếu như nhát súng kia nhích thêm một chút, lại thêm thấy các ngươi trẻ tuổi, nói không chừng ta sớm đã động thủ giết người”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đại ca, ngươi nhìn cũng không có chút nào già, nói như vậy chẳng phù hợp chút nào”. Diễm Đan Tâm nói.

“Ta so với Lãnh Viêm còn lớn tuổi hơn. Bề ngoài nhìn trẻ tuổi nhưng con ta đều so ngươi lớn hơn đấy”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Ha ha, đại ca, ngươi thật khéo đùa”. Diễm Đan Tâm cười nói.

Lời nói của hắn không có người tin, chỉ cho rằng hắn đang làm không khí vui vẻ mà thôi. Bề ngoài quá trẻ tuổi cũng là một nỗi bất đắc dĩ, xem ra sau này nên gắn thêm cái râu giả, nếu không hắn sợ Thôn Phệ Quân Chủ gặp hắn liền sẽ bảo hắn trẻ sơ sinh mất.

Lạc Cảnh Thiên cùng đám người nói chuyện tới nửa đêm, sau đó liền nằm xuống ngủ.

Kể từ ngày đó, Lạc Cảnh Thiên dần dần cùng đám người trở lên quen thuộc. Sau hơn ba tháng ở chung, dựa vào thực lực hơn người cùng với tính cách vui vẻ, những người này đều vô cùng tín nhiệm hắn, nhất là khi hắn nhiều lần trợ giúp họ chiếm đoạt khá nhiều tài nguyên cùng lương thực.

Cho đến một ngày...

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên, hắn nhân lúc ra ngoài tìm một nơi váng vẻ, đem thứ lấy được từ trên người tên hắn giết kia lấy ra, tìm ra được một cái pháo tín hiệu. Sau đó hắn nhắm thẳng lên trời bắn lên.

Trên đường trở về, Lạc Cảnh Thiên còn vận dụng ảo cảnh che giấu hành động, để lại ký hiệu dẫn thẳng tới chỗ đám người Diễm Đan Tâm.

Ngay tại nửa đêm hôm đó, một nhóm người số lượng hơn 20 tên xuất hiện. Sau đó nâng lên hoả pháo bắn thẳng vào nơi họ sinh ở.

Oanh!

Tiếng nổ vang lên, uy lực hoả pháo đem Cửu Tư Khang cùng Cốc Tư Tư bị thương nặng, những người khác thì bị thương nhẹ ngoài da.

Lãnh Viêm ánh mắt kinh hãi, vội dẫn người theo con đường hầm nhỏ bỏ trốn.

“Cốc Tư Tư, Cửu Tư Khang, các ngươi chịu đựng, rất nhanh liền sẽ ra ngoài”. Lãnh Viêm lo lắng kêu lên.

Khụ khụ.

Cốc Tư Tư ho ra máu, ánh mắt có chút tan rã, muốn nói gì đó lại nói không ra lời. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, bởi vì vụ nổ làm Cốc Tư Tư bị thương rất nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Điều này đối với hắn rất có lợi, nếu một người chết đi, những người này cảm xúc sẽ đè nén tới tột đỉnh. Nhưng ở chung mấy tháng qua, dã thú cũng sẽ nảy sinh tình cảm huống chi là hắn?!

Có chút không đành lòng, Lạc Cảnh Thiên đi tới, vận dụng Tinh Tú Hộ Mệnh đem sinh lực nàng khôi phục lại mức ổn định, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, hắn lạnh nhạt lên tiếng.

“Thương thế đã ổn định, nhưng cần thời gian nghỉ ngơi. Ta làm được không nhiều, không thể đem nàng trị hết”.

“Đa tạ, đã đầy đủ, còn sống liền tốt rồi”. Lãnh Viễm bái tạ nói.

Hai người này giống như người thân của hắn, hắn không muốn nhìn họ phải chết.

“Những người kia la ai?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Là Hoả Trúc Quân. Những tên lính săn người ngoại địa cướp đoạt tài nguyên”. Kim Nhiệt Trát Đa nói.

“Sao chúng tìm tới được đây?”.

“Ta không rõ, hẳn là hành tung của chúng ta bại lộ”.

“Tốt, mau di chuyển người, thoát khỏi đây rồi tính sau”.

Đám người vội theo đường hầm rời đi, đường hầm có rất nhiều ngã rẽ, có thể dễ dàng cắt đứt địch nhân truy tung. Tốn khoảng nửa giờ liền tới mặt đất, sau khi trị thương cho hai người Cửu Tư Khang cùng Cốc Tư Tư, Lãnh Viêm mới thở ra một hơi.

Sau vài ngày, thương thế của họ cũng dần bình phục. Mà Lạc Cảnh Thiên cũng biết kế hoạch kế tiếp nên thực hiện.

Cũng vào đêm hôm đó, Lạc Cảnh Thiên phụ trách gác đêm cung với Lãnh Viêm. Đang tại gác đêm, Lạc Cảnh Thiên mệt mỏi liền nói một câu rồi ngả lưng xuống nằm ngủ. Lãnh Viêm hiểu ý gật đầu. Cho tới nửa giờ sau, trong lúc đang ngủ, Lạc Cảnh Thiên vô tình đem cái vòng đeo tay đụng vào trên một viên đá, một cái hình chiếu xuất hiện.

“Đây là... tự động thu hình?”. Lãnh Viễm ngẩn ra.

Nhưng mà khi nhìn thấy hình ảnh được chiếu ra, hắn liền sững sờ, sau đó nổi lên sát khí. Bởi vì hắn thấy được bấm nút trên vòng tay để bắn ra pháo tín hiệu, sau đó hình ảnh liền biến mất.

Nghĩ tới cảnh Cửu Tư Khang cùng Cốc Tư Tư bị thương nặng còn đang nằm trên giường, hắn liền nổi lên lửa giận. Trực tiếp cầm đao lên đi về phía Lạc Cảnh Thiên.

Ngay sau đó, hắn trức tiếp kề đao lên cổ Lạc Cảnh Thiên, âm thanh phẫn hận vang lên.

“Nói cho ta biết, vì cái gì?”.

Đang ngủ, Lạc Cảnh Thiên bị âm thanh của hắn đánh thức. Những người khác cũng âm thanh của hắn đánh thức. Khi chạy ra, thấy được Lạc Cảnh Thiên bị Lãnh Viêm kề đao lên cổ, cả đám đều ngẩn ra, sau đó vội kêu lên.

“Lãnh ca, mau buông ra”

“Lãnh ca, ngươi đang làm cái gì?!”.

Lạc Cảnh Thiên cau mày, âm thanh khó hiểu vang lên.

“Ngươi... là đang làm cái gì? Ta rất không thích người khác đùa giỡn kiểu này. Bỏ đao xuống đi”.

“Ngươi còn mẹ nó cùng ta giả hồ đồ? Chính ngươi là người bán đứng chúng ta. Đùa giỡn? Ta mẹ nó hiện tại muốn giết ngươi!”. Lãnh Viêm quát lớn.

(Ps: đủ 5c, đi ngủ đây, mệt quá r ^^)

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.