Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 436: Vũ Thường Hi, Vũ gia tiểu công chúa



“Đúng là có chút cảm nhận được. Có điều hơi yếu, ngươi xác định là bên trong Hư Không Tháp?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.

“Xác định, ta có đến đó rồi, cảm nhận rất mãnh liệt. Ngươi cũng biết, hỏa nguyên chi khí cùng băng nguyên chi khí có tác dụng với ta rất lớn. Nhưng một mình ta sợ rằng không làm được gì nhiều”. Sở Như Mộng đáp.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời trầm ngâm, hiện tại họ là ngũ giai, nếu như vào đó gặp phải lục giai cũng không phải chuyện gì tốt. Xảy ra mâu thuẫn thì khó tránh khỏi sẽ nổi lên xung đột, mà thực lực của họ…

“Ngươi có thể yên tâm, Hư Không Tháp cũng không phải là nơi tỉ thí chiến đấu cái gì, nó có bao nhiêu tầng ta không rõ, nhưng mà tùy theo thực lực sẽ được di chuyển tới nơi phù hợp, sẽ không gặp phải lục giai”. Sở Như Mộng nhìn ra được ý nghĩ của Lạc Cảnh Thiên, cho nên hắn liền giải thích.

“Có tốt như vậy?”.

“… Hư Không Tháp cũng không phải quý hiếm gì, nó chỉ có tác dụng rèn luyện kỹ năng chiến đấu, về phần bảo vật cũng như ngươi nói, chỉ là những thứ bỏ đi”. Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.

“Ban đầu liền nói thẳng là được, vòng vo làm gì. Được rồi, ngươi chừng nào định đi vào?”.

“Ngày mai”.

“Được, vậy ngày mai hai chúng ta liền đi, đúng, cho ta bao bọc cẩn thận một chút, ta cũng không muốn đột nhiên lại bị gắn cái mác tình địch”. Lạc Cảnh Thiên cảnh cáo nói.

“Sao thế? Xấu hổ?”. Sở Như Mộng trêu chọc hỏi.

“Lăn!”.

Nhìn Sở Như Mộng rời đi, Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, hắn nhìn ra được, Sở Như Mộng chính là muốn khích hắn đi vào Hư Không Tháp, mặc dù không biết lý do, nhưng hắn cũng không hỏi.



Hôm sau, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời lên đường.

Hư Không Tháp nằm tại một cái tinh cầu cách chỗ họ rất gần. Tốn thời gian vài giờ đi tới chỗ đó, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên một tia khiếp sợ.

Người nào… người nào chế tạo cái Hư Không Tháp này? Thật mẹ nó… phá của.

Hắn thất được, một cái tinh cầu hơi nhỏ một chút, so với Viêm Tinh chỉ bằng một phần tư, nhưng… đó cũng là cực kỳ lớn. Mà Hư Không Tháp chính là nằm trên cái tinh cấu đó, chỉ tính riêng phần đáy liền bao phủ toàn bộ tinh cầu.

Cảnh tượng này thật sự rất… rất giật mình. Nó giống như một cái tinh cầu đang đội mũ, nhìn vô cùng kinh người. Hắn nghĩ mãi không rõ, vì cái gì cả tòa Hư Không Tháp có thể dài hơn một cái tinh cầu. Người tạo ra chỗ này hắn dám nói chỉ có chân thần mới có thể làm được.

Chỗ họ đứng là một dãy hành lang cực kỳ dài, bên trên có rất nhiều truyền tống trận, là loại truyền tống trận cỡ nhỏ, chỉ di chuyển được ở phạm vi ngắn. Chỉ cần đứng lên đó liền có thể chuyển dời tới bên trong Hư Không Tháp.

Từng cái truyền tống trận được phân ra giống như một cái phòng cỡ nhỏ trong suốt, mỗi lần đi vào cần tốn 100 triệu đơn vị năng lượng. Vì cái gì hắn biết? Hắn cũng không mù, bởi vì bên ngoài ghi rất rõ ràng. Nó phẳng phất như đang nói: người nghèo – lăn!

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời đi vào, một cái truyền tống trận đủ chỗ cho hai người, cho nên họ cũng không muốn lãng phí tiền tài vô nghĩa.

Rất nhanh, ánh sáng lóe lên, cả hai liền được truyền tới Hư Không Tháp.

Nơi này là một cái đại sảnh, rất lớn, khi họ đi vào liền thấy được rất nhiều người ở bên trong. Thấy có người mới tới, những người khác đều đổ dồn mắt nhìn qua, nhưng do cả hai người Lạc Cảnh Thiên đều mặc quần áo che kín toàn thân, trên người còn mặc thêm cái áo choàng che kín đầu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt từ lỗ mũi trở xuống nên không có ai thấy được hình dạng của họ.

“Người mới đều ưa thích chơi kiểu thần bí sao?”. Ngay lúc này, một âm thanh vang lên.

“Hẳn là gương mặt quá xấu nên che kín. Nhưng oJiaL cũng thật kỳ quái, hiện tại cũng không phải dựa vào mặt để ăn cơm, thực lực mới là vương đạo. Chẳng lẽ họ là tội phạm truy nã?”.

“Ngươi là ngốc sao? Tội phạm truy nã qua được truyền tống trận? Mặc dù luật pháp là rất nát, nhưng đừng quên đây là ở đâu. Ám Thần đại nhân tổ chức hôn lễ, ngươi dám gây sự một cái cho ta xem một chút? Đem ngươi giết liền đã là may mắn, sợ rằng đem ngươi ném vào luân hồi giới giam cái vài vạn năm, lúc đó liền khóc a”.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nghe được rõ ràng, nhưng không có để ý chút nào, cả hai nhìn quanh, nơi này mặc dù là đại sảnh, nhưng thực tế nhìn giống quán rượu hơn, có phục vụ, có nhà ăn, có thể nói muốn gì có đó… đương nhiên, ngoại trừ phòng ở cùng nữ nhân.

Trên tường treo lấy một cái bảng danh sách cực lớn, đây là bảng phân chia cấp bậc cùng thời gian kiên trì. Hư Không tháp không có phân chia số tầng, nhưng mà lại có phân chia thời gian.

Như đã nói, Hư Không Tháp chính là nơi để rèn luyện kỹ xảo chiến đấu, kiên trì càng lâu, phẩn thưởng càng phong phú.

“Hai vị, mới tới đúng không?”. Một âm thanh nữ tử vang lên sau lưng họ.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời quay lại, liền thấy được một nữ tử khá xinh đẹp, nhưng khí thế lại rất mạnh đang nhìn họ.

Lục giai!

Hai từ xuất hiện trong đầu Lạc Cảnh Thiên, từ trên thân nữ nhân này hắn cảm nhận được sự nguy hiểm rất mạnh. Thực lực của nàng mạnh hơn hắn cùng Sở Như Mộng nhiều, nữ nhân này, nếu như không phải là lục giai đỉnh phong thì cũng không kém quá nhiều.

“Ngươi là…”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh mang theo nghi hoặc.

Nữ nhân này tìm họ làm gì?!

“Các ngươi đem mũ choàng bỏ xuống được không? Cùng người khác nói chuyện, nhất là một mỹ nữ như ta, không cảm thấy như thế rất không lễ phép sao? Chẳng lẽ gương mặt các ngươi quá khó coi không dám gặp người?”. Nữ tử kia lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên: …

Sở Như Mộng: …

Khiêu khích, thuần túy khiêu khích. Nhưng mà đối mặt với nữ nhân này, họ thật đúng là không nói được cái gì. Chưa nói tới giới tính, chỉ riêng cách nàng sử dụng ngôn từ cũng khiến họ không nói được lời nào.

Phản bác?!

Phản cái rắm.

Đánh lại đánh không lại, lại thêm nàng là nữ nhân, cho nên… không chấp nhất, không chấp nhất…

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng về điểm này đều giống nhau, đều tự nói với mình câu này. Cuối cùng, cả hai đồng thời đem mũ áo choàng bỏ xuống, nhưng khi hai người họ lộ mặt ra, nhất thời xung quanh yên tĩnh như chết.

“Các ngươi… hay là vẫn đem mũ áo đội lên đi, tránh cho đả kích người khác”. Nữ tử kia ngây người trong chốc lát liền bất đắc dĩ nói.

Quả thật, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nhan trị thật đúng là ít người sánh bằng. Lạc Cảnh Thiên thân mang huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh, trên thân liền có loại khí chất hấp dẫn người khác, nhan trị càng không cần nói, ánh mắt như lỗ đen, thần bí lại nguy hiểm. Đối với nữ nhân liền là điểm trí mạng nhất.

Về phần Sở Như Mộng… quên đi, con hàng này liền không phải người. Bởi vì thật chưa có người nào nhan trị có thể sánh được với hắn.

“Chỉ đùa một chút, bất quá các ngươi thật đúng là may mắn, ở cái thời gian này mới có thể an ổn, nhất là tại nơi này. Nếu không chỉ cần các ngươi rời khỏi đây nửa bước, ta dám nói một giây sau các ngươi đều sẽ bị mang đi”. Nữ tử kia cười nói.

“Dục niệm nổi lên mà thôi”. Sở Như Mộng lắc đầu nói.

“Cũng không phải, các ngươi có thể không biết, so với thân thể, những tên kia càng chú ý hơn là – lâu dài. Đem các ngươi bắt lấy, tìm kiếm ưu tú nguồn di truyền, như vậy đời sau nhan trị liền sẽ đảm bảo. Tin tưởng ta, các ngươi không muốn rơi vào tình cảnh đó đâu”. Nữ tử kia nhếch miệng nói.

Nghe làm sao tà ác như vậy đây?!

Bất quá hai người họ cũng không có hỏi tiếp, đây là vấn đề không thích hợp để bàn luận.

“Giới thiệu một chút, Vũ Thường Hi”. Vũ Thường Hi cười nói.

“Vũ gia? Một trong thập đại gia tộc?”. Sở Như Mộng hơi nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy”.

“… Vũ Thường Hi? Vũ gia tiểu công chúa sao? Ngươi cũng sẽ tới nơi này?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Nơi này cũng không phải đầm rồng hang hổ. Hơn nữa, chỗ này rất tốt, là nơi nghi ngơi lý tưởng. Rảnh rỗi còn có thể đi luyện kỹ xảo một chút, uống chút rượu, không phải vui sướng sao?”. Vũ Thường Hi khẽ cười nói.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nhìn nhau một cái, từ chối cho ý kiến.

Vũ gia, một trong thập đại gia tộc Hắc Hỏa Thiên Hà. Tộc trưởng càng là đã bước vào cảnh giới bán thần, mà thập đại gia tộc đều phụ thuộc vào Ám Thần.

Hắc Hỏa Thiên Hà chính là địa bàn của Ám Thần, người ở đây đương nhiên cũng là người của hắn.

Lạc Cảnh Thiên gương mặt có chút lạnh nhạt xuống. Hắn không thích cùng người của Ám Thần có qua lại, cho nên liền lập tức không nói thêm câu nào. Quay người rời đi.

Vũ Thường Hi nhạy cảm phát hiện được điểm này, ánh mắt hiện lên vẻ không hiểu. Trước đó còn rất bình thường, làm sao hiện tại liền trở mặt nhanh như vậy!?

Sở Như Mộng cười khẽ lắc đầu, không có giải thích gì, trực tiếp quay người đi theo. Vũ Thường Hi đứng tại chỗ ngẩn người, đây là thế nào? Nàng nói lời gì không đúng sao?!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.