Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 435: Tới Hắc Hỏa Thiên Hà



“Đồ mang tới?”. Nam tử hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng muốn cái, sau đó tay vung lên, trên sân, một ngàn đóa Bất Tử Hỏa xuất hiện, nhiệt lượng của ngàn đóa Bất Tử Hỏa làm xung quanh nhiệt độ tăng lên, không khí đều bị biến vặn vẹo.

“Nhìn không ra, ra là một pháp sư a. Không gian kính vận dụng rất thuần thục”. Nam tử kia nhếch miệng nói.

“Lúc nào chúng ta có thể sử dụng truyền tống trận?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Hai ngày tới, lúc đó ta sẽ sắp xếp mang các ngươi đi”.

“Ngươi chắc chắn?!”.

“Ngươi đang nghi ngờ lời nói của ta?”.

“Ta đã biết, hai ngày tới chúng ta sẽ tới”.

“Không cần, ta sẽ cử người mang các ngươi đi. Nhưng mà ta nói trước, truyền tống trận có thể mang các ngươi tới Hắc Hỏa Thiên Hà, nhưng mà làm cách nào tới được trung tâm, đó không phải vấn đề ta quản”. Nam tử kia nói.

“Không có vấn đề”.

Sau đó, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng liền rời đi.

Đêm đó…

“Tử tước đại nhân, ngươi quản cũng quá rộng chứ? Là ngươi tới tìm ta trước, ta phối hợp ngươi diễn vở kịch này, nhưng không có nghĩa ta phải vì điều này chịu trách nhiệm”.

“Ngươi cho rằng cái danh Tử Tước của ngươi rất lớn?”. Nam tử lạnh lùng nhìn Sở Như Mộng nói.

“Lớn hay không ta không biết, cũng không quan tâm. Đừng quên chuyện này là Ám Thần hạ lệnh, ngươi cho rằng mình gánh nổi không? Hơn nữa, qua vài năm nữa, Lạc Cảnh Thiên sẽ có thân phận gì, ngươi nghĩ nếu hắn biết rõ ngươi sẽ thế nào?”. Sở Như Mộng cười nhạt đáp.

“… Vậy ta sẽ được chỗ tốt gì? Tử tước đại nhân, ngươi cũng nói nếu Lạc Cảnh Thiên biết ta sẽ rơi vào kết cục nào, cho nên ngươi phải cho ta đảm bảo mới được”.

“Đảm bảo? Bạch Hỏa Thiên Hà ta có 12 cái tinh cầu, chia cho ngươi một phần ba, chính là bốn cái tinh cầu. Đây là đảm bảo, hơn nữa ta cam đoan, Xích Hỏa Thiên Hà sẽ không truy cứu”.

“Vậy không phải nói ta sẽ mất hết tất cả sao?”.

“Ngươi đã kiếm đủ. Đừng quá tham lam”.

“Ha ha, chỉ đùa một chút, tử tước đại nhân bớt giận. Ta đảm bảo tuyệt đối thủ vững bí mật này”. Nam tử kia nói.

“Vậy thì tốt, ngươi trở về đi, tránh cho hắn phát giác. Nhớ kỹ, nếu ngươi đem chuyện này nói ra, dù ngươi có vào luân hồi, ta cũng có cách đem ngươi kéo ra”.

“Đã biết, như vậy tạm biệt, tử tước đại nhân”.

Nhìn nam tử càng lúc rời đi càng xa, Sở Như Mộng sắc mặt lạnh xuống, âm thanh nhẹ giọng vang lên.

“Tiểu Miêu”.

“Công tử”. Một thân ảnh mảnh mai xuất hiện sau lưng hắn, thân thể hơi khom xuống cúi người nói.

“Hai ngày sau khi chúng ta rời đi, ta muốn toàn bộ những người ở đó đều không thấy được ánh mặt trời hôm sau. Có thể làm được không?”. Sở Như Mộng hỏi.

“Công tử, có chút khó khăn, chỗ đó có không ít lục giai, muốn giết hết e rằng có chút…”.

“Ta không quản các ngươi làm thế nào, tối thiểu nhất những người của tên kia đều phải chết. Đây là giới hạn”.

“Có thể, thưa công tử”.

“Rất tốt, trở về đi, kêu mấy người tiểu Lãnh đồng thời xuất thủ, ta không muốn xảy ra sai sót”.

“Vâng”.



Hai ngày sau, khi còn đang ở trong nhà, vài người áo đen đi tới gõ cửa. Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời đi ra, sau đó cùng họ rời đi.

“Nhị vị, các ngươi chuẩn bị xong?”. Nam tử kia cười hỏi.

“Xuất phát được chưa?”.

“Ha ha, đến đây đi”. Nam zV03e tử kia cười lên, chỉ vào truyền tống trận nói.

Xung quanh tối đen như mực, không có lấy một bóng người. Điểm sáng duy nhất chính là truyền tống trận đang sáng lên.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đi lên đứng tại trung tâm.

“Chuẩn bị xong chưa?”.

“Bắt đầu đi”.

“Vậy tốt, nhớ kỹ, đừng di chuyển. Xảy ra vấn đề ta không chịu trách nhiệm đâu”. Nam tử kia cười nói, sau đó đè xuống bộ điều khiển bên cạnh.

Cạch!

Năng lượng nạp vào, sau đó bắn thẳng lên trời, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng trong nháy mắt bị hút thẳng lên trên cao, biến mất tại trong bầu trời đêm.

“Các ngươi trở về đi, sáng sớm ngày mai liền lên đường”. Nam tử kia nhìn thấy Sở Như Mộng cùng Lạc Canh Thiên biến mất, hắn nhìn đám thủ hạ nói.

“Vâng, chủ nhân”.

“Ha ha ha, lần này phát tài, xem ra có cơ hội hẳn là lại làm một vố. Loại tử tước này thật đúng là dễ bắt chẹt đâu”. Nam tử kia nhìn bốn cái tọa độ trên tay cười nói.

Bốn cái tinh cầu có sự sống, đủ cho hắn sống thoải mái cả đời, làm thổ hoảng đế, ai không muốn đâu.

Nhưng mà ngay lúc này, xung quanh nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, trong bóng đêm như ẩn như hiện một số thân ảnh, nam tử hơi nhíu mày, cũng không quá để ý, hắn cất bước đi tới.

Có điều, vừa đi được hai bước, đột nhiên gương mặt hắn biến sắc. Thân thể vội vàng nghiêng người tránh qua một bên nhưng trên ngực vẫn dính lấy một vết đao cắt ngang qua.

“Ngươi là ai?!”. Nam tử lạnh giọng hỏi.

“Xuống địa ngục liền biết”.

“Nực cười, ngươi cho…”.

Nói chưa hết câu, gương mặt hắn liền cứng lại. Ánh mắt hắn đờ đẫn nhìn xuống dưới ngực, vết thương đã biến thành màu đen, quanh vết thương đều hiện lên tia máu tím ngắt.

“Ngươi…”.

Xẹt!

Một vết đao xẹt qua, đầu của nam tử kia nháy mắt liền rơi xuống đất. Cùng lúc đó, ba đạo bóng đen đồng thời xuất hiện, nữ tử gọi tiểu Miêu kia âm thanh vang lên.

“Không để lại người sống”.

Lập tức, cuộc thảm sát diễn ra.

Đêm hôm đó, một cơn chấn động ảnh hưởng tới một nửa cái Xích Hỏa Thiên Hà. Hoàng đế thế giới ngầm của Xích Hỏa Thiên Hà đột nhiên tử vong, cùng với đó là toàn bộ phương viên năm mươi dặm xung quanh đều không có lấy một người sống.

Nhưng chỉ là chấn động, lại không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào khác. Dù sao đây là Linh Hỏa Quốc, loại chuyện này mặc dù hiếm, nhưng cũng không phải chưa từng có xảy ra. Họ đoán hẳn là tên kia chọc phải người không nên chọc mới dẫn tới tai họa này.



Hắc Hỏa Thiên Hà.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng tại trong truyền tống trận ngây người vài phút, sau đó liền hạ xuống truyền tống trận tại Hắc Hỏa Thiên Hà. Khi vừa hạ xuống, cả hai lập tức liền bị vây lại bởi một đám binh lính, toàn bộ đều là lục giai trở lên.

“Lén lút qua tới, dẫn đi!”. Một tên binh lính quát lên.

“Chờ một chút”. Sở Như Mộng vội kêu lên, sau đó quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ngươi không phải có thư mời sao? Lấy ra a”.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó từ không gian giới chỉ lấy ra một tấm thiệp mời. Tên chỉ huy hơi nhíu mày đi tới cầm lên xem, nhưng khi xem xong hắn liền biến sắc vội kêu lên.

“Tất cả lùi lại!”.

“Đại nhân, thứ tội cho. Ngài sử dụng truyền tống trận không được ghi chép, cho nên mới dẫn tới hiểu lầm”. Tên kia cung kính đưa lại cho Lạc Cảnh Thiên thiệp mời áy náy nói.

“Ta hiểu được”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.

Nói xong, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng liền rời đi. Dù sao thời gian với lễ cưới còn tận ba năm, thời gian này hai người họ cũng không biết nên làm gì. Chỉ có thể tìm chỗ ở ở lại.

Bởi vì từ nơi này tới vị trí tổ chức đã phong tỏa, trong ba năm sẽ không mở ra, do cần trang trí cùng với xây dựng. Muốn tới cũng không được, thân phận nào cũng vậy.

Lạc Cảnh Thiên tiếp tục bế quan, hắn không chỉ cần tăng lên không gian lực, còn phải tìm cách tăng lên huyết mạch lực Viễn Cổ Tinh Linh.

Nếu như không phải do thực lực không đủ, cũng không đủ tiền tài mua sắm phi thuyền xuyên không gian, hắn cũng không cần lo lắng chuyện này. Năm đó ác niệm sát hại vô số, nhưng cũng thu thập tài bảo vô số, chẳng qua vị trí cụ thể biến hóa quá mức xa xôi, hắn cũng không dám xác định số tài bảo đó đã bị lấy ra hay chưa.

Cốc cốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lạc Cảnh Thiên đứng dậy đi ra mở cửa liền thấy Sở Như Mộng đứng đó.

“Có chuyện gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Còn ba năm mới tới ngày hẹn, ngươi có tính toán gì không?”. Sở Như Mộng đi vào, ngồi xuống ghế hỏi.

“Còn tính toán gì? Bế quan tu luyện thôi. Thực lực bây giờ cũng không thích hợp du hành không gian”.

“Ta có đi dò hỏi, ngươi nghe qua Hư Không Tháp sao?”.

“Hư Không Tháp? Chưa nghe nói qua, đó là thứ gì?”.

“Nghe nói Hư Không Tháp được tạo ra cách đây hơn vạn năm, mục đích là để cho ngũ giai cùng lục giai tìm kiếm đột phá, bên trong để lại vô số bảo vật có thể trợ giúp chúng ta rất lớn, có hứng thú không?”. Sở Như Mộng hỏi.

“Không, nghe qua liền biết không phải thứ gì tốt, bảo vật cũng chỉ là vật ngoài thân, dùng cho ngũ giai cùng lục giai liền biết chúng ta không dùng được. Còn không bằng đàng hoàng ở lại nơi này tu luyện”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Vũ trụ này ở đâu ra nhiều bảo vật như vậy? Còn không phải đám ma pháp sư cấp cao nhàm chán chế tạo ra một chút thứ đồ vô dụng rồi ném đi sao? Hắn cũng không thiếu vũ khí hay cái gọi là bảo vật. Cần mấy món đồ vô dụng kia làm gì?!

“Nghe nói bên trong có hai thứ có thể có ích, một là hỏa nguyên chi khí cùng băng nguyên chi khí. Ta muốn đi tìm thử một chút, hai thứ đó đối với ta hữu dụng”. Sở Như Mộng nói.

“Hai thứ đó nếu thật xuất hiện sớm đã tạo thành oanh động, không đến lượt ngươi có thể lấy được”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ngươi thử vận hành huyết mạch lực liền biết”. Sở Như Mộng nói.

Lạc Cảnh Thiên nghi ngờ, hắn thử vận dụng một tia huyết mạch lực, nhưng sau đó gương mặt liền hiện lên vẻ chấn kinh.

Thật có a?!

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.