“Ta đánh không lại hắn, nhưng ta có thể giết hắn”.
Nghe được lời này, đám người nhất thời sững sờ, ban đầu họ cảm thấy Lạc Cảnh Thiên nhất định là điên rồi, nhưng khi nhìn thần sắc lạnh nhạt tự tin của hắn, lại thêm Sở Như Mộng ở bên cạnh vẻ mặt giống như chuyện hiển nhiên.
Họ có chút không hiểu.
Một kẻ chỉ là ngũ giai nhất đoạn lại dám nói có thể giết lục giai nhị đoạn? Đây là tự tin, vẫn là tự đại?!
“Mặc dù ta không biết các ngươi bản lĩnh như nào, nhưng tối thiểu nhất, hiện tại các ngươi nên tránh né vài ngày. Hoàng gia mặc dù không dám hành động quá khích vào đoạn thời gian này, nhưng mà Hoàng Thiếu Hạo chắc chắn dám làm”.
“Cho dù thực lực của ngươi có thể đánh bại lục giai, nhưng nếu như thất giai, bát giai xuất thủ, ngươi cũng không có cơ hội. Đánh rắn bảy tấc, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Đây không phải là cổ tích, có thể có người nhảy ra cứu các ngươi, đây là hiện thực. Ngươi bối cảnh lớn hơn cững e sợ tên điên liều mạng”. Vũ Thường Hi nghiêm túc nói.
Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một chút, thấy vậy Vũ Thường Hi liền nói tiếp.
“Đây không phải là coi thường các ngươi, mà là đang nhắc nhở các ngươi. Chỉ là thiện ý mà thôi”.
“Ta biết, ta cũng không ngốc như vậy”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.
“Vậy các ngươi đây là…”. Vũ Thường Hi kỳ quái hỏi.
“Thử một chút mà thôi, ta muốn xem hắn có thể nhịn bao lâu”. Sở Như Mộng nhẹ vươn vai một cái cười nói.
“Các ngươi…”. Vũ Thường Hi ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu.
Thật đúng là nham hiểm. Mặc dù dùng ‘nham hiểm’ có chút không thích đáng, nhưng đối với hai người này thật sự xứng. Không hề bàn bạc, không hề lên kế hoạch, lại có thể hiểu rõ ý nhau như vậy.
“Các ngươi thật đúng là xứng đôi”. Vũ Thường Hi nói.
“Xứng đôi?!”. Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời hỏi lại.
“Đến cả lời nói đều giống nhau như đúc, không xứng thì là gì?”.
“… Hắn là nam”.
“… Ta là nam”.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời nói.
Phốc!
Vốn đang nghe Vũ Thường Hi cùng hai người Lạc Cảnh Thiên nói chuyện, nghe tới đây cả đám đều phun ra.
“Cái… cái gì?!”. Vũ Thưởng Hi ngẩn ra khó tin hỏi lại.
“Cần gì ngạc nhiên như vậy? Ta là nam, vẻ ngoài nhìn có chút dễ nhìn mà thôi”. Sở Như Mộng nhún vai dlWO1 nói.
“… Cái này cũng không phải dễ nhìn có thể hình dung. Ta sống hơn trăm năm, đi qua ngũ đại Tinh Quốc cùng tam đại Linh Quốc, bất kể là chủng tộc nào ta đều chưa từng thấy có người có thể đẹp hơn ngươi”. Vũ Thường Hi bất đắc dĩ nói.
“Cái đó… ngươi thật sự là nam?!”. Một nam tử đi tới dò hỏi.
“Cần ta cởi quần áo cho ngươi xem không?”.
“Không không không, cái đó thì không cần. Ta tin, thật sự không nghĩ tới lại có nam nhân xinh đẹp như vậy. Nhưng mà, ngươi tốt nhất không nên đem chuyện này nói ra”. Tên kia nói.
“Vì cái gì?”.
“Hắn nói đúng, ngươi không nên nói ra. Ngươi hẳn là nắm giữ loại huyết mạch nào đó nên mới có thể nắm giữ thân thể xinh đẹp này, để người khác biết sẽ rất nguy hiểm, trong vũ trụ không thiếu biện pháp đem huyết mạch chuyển di cho người khác”.
“Những người ở đây thân phận đều không kém, cho nên cũng không có ý nghĩ gì, bởi vì họ có đủ tài nguyên để kích phát huyết mạch của chính mình. Nhưng mà Hoàng Thiếu Hạo thì khác, hắn dù không cần cũng sẽ đem tin truyền ra, mượn đao giết người, rất dễ dàng”. Vũ Thường Hi nói.
“Hắn không có lá gan đó”. Sở Như Mộng cười nhạt nói.
Không phải hắn tự tin, mà đây là sự thật. Mấy cái đại gia tộc này, thật động ai đều sẽ điều tra kỹ thân phận của người đó. Trừ khi giấu diếm gia tộc, nếu không gia tộc nhất định sẽ biết. Mà một khi biết sẽ cho người đi điều tra rõ ràng, mà thân phận của hắn nhưng là tử tước, đại gia tộc như Hoàng gia chắc chắn sẽ điều tra được.
Hoàng Thiếu Hạo dám động vào? Ngại mạng mình sống quá lâu sao?!
Thấy thái độ của Sở Như Mộng như vậy, Vũ Thường Hi cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đưa tay ra cười nói.
“Nhận thức lại một chút, Vũ Thường Hi”.
“Sở Như Mộng”.
“Còn người?”. Vũ Thường Hi nhìn qua Lạc Cảnh Thiên hỏi, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên còn chưa đáp liền bị Sở Như Mộng chen ngang.
“Hắn gọi Lạc Cảnh Thiên, mặc kệ hắn, qua bên kia uống rượu, thế nào?”.
“Có thể”.
Sở Như Mộng kéo Vũ Thường Hi qua một bên ngồi xuống, để lại Lạc Cảnh Thiên ngây ra như phỗng ở đó.
Khóe miệng hắn hơi giật giật, con hàng này… đây là động tâm?!
Lạc Cảnh Thiên quan sát một chút, sau đó khẽ lắc đầu. Hẳn là Sở Như Mộng cảm thấy Vũ Thường Hi thú vị nên mới tiếp cận. Cũng đúng, loại tính cách như Vũ Thường Hi khá là ít thấy. Bản thân là Vũ gia tiểu công chúa, thực lực càng đã bước vào lục giai, nhưng đối mặt với hai cái ngũ giai lại có thể bình hòa như vậy, hiếm thấy.
Hắn cảm thấy có chút nhàm chán, suy nghĩ một chút lại bước vào trong Chiến Lực Bảng không gian. Đã xác định ở lại nơi này một thời gian, hắn cũng không muốn ngồi xuống tu luyện.
Phong cách chiến đấu ma pháp của hắn còn khá nhiều thiếu sót, cần liên lục ma luyện mới được.
Lần này không có một trong tứ đại ma thần quấy rối, Lạc Cảnh Thiên có thể dễ dàng đánh bại hắc y tầng thứ năm, nhưng hắn không có làm vậy. Bởi vì làm như thế không có chút ý nghĩa rèn luyện nào, dù sao thời gian còn dài, tận ba năm. Cho nên hắn chỉ vận dụng ma pháp không ngừng ma luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một năm lại một năm…
Quãng thời gian này, không ai không biết tới danh tiếng của Lạc Cảnh Thiên, không vì gì khác, chỉ vì hắn quá điên cuồng.
Điên tới mức nào?!
Ngươi gặp qua người nào một ngày đi vào Chiến Lực Bảng không gian tận 300 lần chưa? Ngươi gặp qua kẻ nào có thể làm cho Chiến Lực Bảng không gian ném ra chưa?!
Chưa thấy? Không sao, nhìn Lạc Cảnh Thiên liền thấy.
Cũng không phải Chiến Lực Bảng không gian ném hắn ra, mà là một trong tứ đại ma thần nhìn không nổi nên trực tiếp ném hắn ra. Thậm chí còn sửa đổi quy luật áp dụng với một mình Lạc Cảnh Thiên, một ngày vào Chiến Lực Bảng không gian không được quá 20 lần.
Thậm chí điều này còn trực tiếp ghi lên Chiến Lực Bảng bên ngoài gây tới không ít người kinh ngạc.
Ba năm, tại trong Hư Không Tháp, Lạc Cảnh Thiên thực lực không hề tăng lên, vẫn ở cảnh giới ngũ giai nhất đoạn, dù sao có tu luyện, ba năm cũng không thể tăng lên được một đoạn. Nhưng hắn lại đem kỹ xảo chiến đấu ma pháp của mình luyện tới mức độ đăng phong tạo cực.
Nói thế nào đây? Có người hiếu kỳ, cho nên hỏi Lạc Cảnh Thiên lúc chiến đấu có thể thu hình lại cho họ xem không, Lạc Cảnh Thiên liền đơn giản đáp ứng, sau đó… toàn bộ đều trợn mắt há mồm, ngay cả Sở Như Mộng cũng có chút giật nảy mình.
Thân phận ma pháp sư của hắn cũng không còn là bí mật gì, dù sao ngay từ ban đầu đã có người đoán được. Nhưng mà nhìn hắn bên trong tầng thứ tám Quần Ma Bảng chiến đấu, cả đám đều kinh ngạc muốn rớt con mắt xuống.
Hắn lại chỉ dùng một đạo ma pháp, còn là ma pháp cơ bản nhất. Không sai, chính là Ngục Cổ Ngữ kiên trì qua một phút mà không bị bất kỳ thương tổn nào.
Ngục Cổ Ngữ là ma pháp sơ cấp bất kỳ ma pháp sư nào đều có thể sử dụng, nó ngoài tác dụng cầm giữ địch nhân ra thì không còn bất kỳ tác dụng nào khác. Nhưng Lạc Cảnh Thiên lại có thể dùng Ngục Cổ Ngữ đem 10 con quái vật cấp bậc ngũ giai bát đoạn giam cầm tới mức không nhúc nhích nổi.
Cũng không phải là sử dụng vô số Ngục Cổ Ngữ chồng lên nhau, bởi vì nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ cần một quyền cũng có thể đánh nát. Hắn là dựa vào khả năng né tránh kinh người, vị trí di chuyển tuyệt hảo để dụ dỗ 10 con quái vật tự giết lẫn nhau.
Mà Ngục Cổ Ngữ chính là dùng để che mất tầm mắt của chúng.
Kinh khủng!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của họ khi nhắc tới Lạc Cảnh Thiên, nếu như sức mạnh thân thể ngang nhau, cảnh giới ngang nhau, họ không có bất kỳ tự tin nào để cùng hắn đánh.
Vũ Thường Hi nhìn Lạc Cảnh Thiên đều có chút không dám tin, ba năm qua nàng cho rằng Lạc Cảnh Thiên là chiến đấu cuồng nhân, điên cuồng. Nhưng khi xem đoạn ghi hình cảnh chiến đấu đó nàng mới biết, ai mới là chân chính biến thái.
Phục!
Nàng tâm phục khẩu phục.
Mặc dù cảnh giới Lạc Cảnh Thiên không bằng nàng, nhưng chỉ riêng cái tâm tư kín đáo, kỹ năng chiến đấu cùng khả năng quan sát khủng bố tới mức này cũng đủ để nàng dâng lên thân… không đúng, là dâng lên đầu gối bái phục.
Đổi lại là nàng, đối mặt với 10 con quái vật ngũ giai bát đoạn, mặc dù có thể dễ dàng đánh giết, nhưng nếu muốn né tránh được như Lạc Cảnh Thiên, nàng làm không được.
“Lão Lạc, tới, uống rượu”.
Bên trong Hư Không Tháp, một số người ban đầu nhận biết Lạc Cảnh Thiên từ lúc hắn mới vào lên tiếng. Ba năm, mặc dù quan hệ còn không tới mức thân thiết, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như bằng hữu bình thường.
Lạc Cảnh Thiên cười cười đi tới ngồi xuống cùng đám người uống rượu. Nơi này thật đúng là nơi tốt, đáng tiếc tốn tiền quá nhiều. Bản thân Sở Như Mộng có hơn 10 tỷ đơn vị năng lượng, nhưng mà chỉ tính riêng số tiền Lạc Cảnh Thiên tiêu hao cũng đã chiếm bảy phần.
Nếu không phải có Vũ Thường Hi ‘cho mượn’ một ít, hắn cũng không biết nên đi đâu kiếm tiền.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.