Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 441: Thời gian đến



Cách thời gian còn lại nửa tháng, Lạc Cảnh Thiên lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì mà ngồi trên ghế chống cằm suy tư. Hắn ngồi đó đã hơn hai giờ, không nói bất cứ lời nào.

Sở Như Mộng nhẹ lắc đầu, con hàng này lại bắt đầu nghĩ lung tung.

Không sai, hắn là đang nghĩ lung tung.

Nhớ tới bức thư tiểu Nguyệt viết cho hắn, nếu như nàng thật sự muốn như vậy, hắn hẳn là sẽ đồng ý. Cho nên hiện tại hắn đang suy nghĩ, mình sẽ nên tặng nàng cái gì làm quà cưới. Dù sao bản thân hắn là nhà gái, còn là ca ca của tiểu Nguyệt, phải làm sao cho Lạc Tiểu zV03e Nguyệt không mất mặt.

Cái này trọng yếu sao?!

Đương nhiên là quan trọng rồi. Mặc dù nói khó nghe là ngu xuẩn, Ám Thần là ai? Sẽ thiếu mấy thứ đó? Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng không muốn thua bởi hắn.

Chưa nói tới quà cưới là cái gì, hắn cũng đang nghĩ, nên dùng thái độ nào với Ám Thần? Là tức giận? Hay bình thản? Là dùng thái độ trưởng bối hay ngang hàng?!

Bốp!

Sở Như Mộng đột nhiên đưa tay ra tát lên đầu hắn một cái làm Lạc Cảnh Thiên chao đảo kém chút liền ngã xuống đất.

“Ngươi làm gì?!”. Lạc Cảnh Thiên ôm đầu kinh ngạc nhìn Sở Như Mộng hỏi.

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đến lúc đó xem tình hình rồi hành động. Ngày đó sẽ không chỉ có một mình Ám Thần đâu, ngươi tốt nhất nên cẩn thận thì hơn”. Sở Như Mộng nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời rơi vào trầm tư, Ám Thần sắp thượng vị, ngày hôm đó số người sẽ rất nhiều. Chân thần hẳn đều sẽ có mặt, dù sao ngũ đại Tinh Quốc cùng hai Linh Quốc còn lại đều sẽ nể mặt mà tới tham dự. Dù không tới được cũng sẽ cho người tới.

Hắn không phải sợ đắc tội họ, nhưng cùng lúc đem những đế quốc này đắc tội… hắn cũng không muốn phải chạy trốn cả đời. Cùng toàn thế giới là địch không đáng sợ, đáng sợ là cùng mỗi một người trên thế giới đều là địch mới đáng sợ. Giống như lúc hắn còn là ác niệm, toàn cái vũ trụ đi tới nơi nào mà không bị tập kích?!

“Hắn đây là…”. Vũ Thường Hi nhìn Sở Như Mộng kỳ quái hỏi.

“Mặc kệ hắn, ngươi hỏi hắn cũng sẽ không nói”. Sở Như Mộng nhún vai đáp.

“Đúng, ta vẫn luôn hiếu kỳ, ban đầu ta có chỗ nào đắc tội các ngươi sao? Vì sao lúc đó các ngươi lại…”.

“Ha ha, ngươi nhịn tới bây giờ mới hỏi thật đúng là nhẫn nhịn rất lâu a. Yên tâm đi, không phải do ngươi”.

“Vậy tại sao…”.

“Một đoạn thời gian nữa ngươi liền hiểu, không có chuyện gì lớn”.

“Tốt a… đúng, các ngươi muốn tham dự lễ cưới của Ám Thần sao? Ta có thể mang các ngươi đi cùng”. Vũ Thường Hi nói.

“Thật sự?”. Sở Như Mộng nặn ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Nhưng nội tâm hắn lại muốn cười, không biết khi nàng biết được hai người họ vốn có thiệp mời, không biết sẽ có biểu cảm gì.

“Đương nhiên có thể. Ta dù sao cũng là người của Vũ gia, mang theo hai người các ngươi cũng không khó, chỉ cần không cần gây chuyện là được. Nhất là Lạc Cảnh Thiên, ngươi quản tốt hắn, đừng cho hắn cùng Hoàng Thiếu Hạo gây gổ. Ta nghe nói Hoàng Thiếu Hạo muốn chơi chết hắn”. Vũ Thường Hi thấp giọng nói.

“Hắc, xem ra hắn nhẫn nhịn cũng rất lâu a. So với ta nghĩ cũng không phải ngu xuẩn lắm”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

“Ngươi có ý gì?!”.

“Không có gì, đi thôi, ta cùng ngươi đi mua trang phục, dù sao là lễ cưới của Ám Thần, mặc quần áo chiến đấu cũng không tốt lắm”.

“Vậy đi thôi”.

Vũ Thường Hi cùng Sở Như Mộng trở thành bạn thân đã là chuyện của hai năm trước, đương nhiên, quan hệ tốt tới mức nào Lạc Cảnh Thiên không biết. Bởi vì ba năm qua hắn còn không có rời khỏi Hư Không Tháp nửa bước, nhưng mà Sở Như Mộng lại cùng Vũ Thường Hi thường xuyên ra ngoài.

Hoàng Thiếu Hạo ban đầu thật sự điều tra họ, nhưng khi biết được Sở Như Mộng thân phận là tử tước, hắn liền đang hoàng hơn rất nhiều. Chẳng qua hắn cũng không phải e ngại, bởi vì Sở Như Mộng thân phận đặc thù hắn động không được, nhưng Lạc Cảnh Thiên thì khác.

Chẳng qua Lạc Cảnh Thiên lại ở lại Hư Không Tháp suốt ba năm, cho nên hắn cũng không có cơ hội ra tay.

Nhưng một tháng sau sẽ là lễ cưới của Ám Thần, hắn điều tra qua, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nhất định sẽ được Vũ Thường Hi dẫn đi, mặc dù không thể động thủ tại đó, nhưng có thể khiêu khích Lạc Cảnh Thiên khiến hắn nói lời lỗ mãng hoặc động thủ. Như vậy không cần hắn ra tay, Lạc Cảnh Thiên cũng sẽ chết.

Tại hôn lễ của Ám Thần gây sự, chán sống sao?!



Một tháng sau đó…

“Mặc vào”. Sở Như Mộng đem y phục ném cho Lạc Cảnh Thiên nói.

“Để làm gì?”.

“Ngươi không ngại nhưng cũng nên giữ mặt mũi cho muội muội ngươi. Đừng quên, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ngươi cũng sẽ đại diện nhà gái lên đài”. Sở Như Mộng đáp.

Lạc Cảnh Thiên cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được là chỗ nào không hiểu. Hắn chỉ có cảm giác giống như đang bị Sở Như Mộng hố, nhưng lại không có chứng cứ, cũng không biết bị hố cái gì.

Hẳn là ảo giác chứ?!

Thay quần áo xong, hắn liền cùng Sở Như Mộng ra khỏi Hư Không Tháp. Bên ngoài, Vũ Thường Hi đang chờ sẵn, thấy hai người đi ra liền đưa tay lên vẫy vẫy.

Tại phía đó, một chiếc xe đứng sẵn ở đó chờ họ. Không phải là loại công nghệ cao kia, thứ đó chỉ có người bình thường mới dùng. Đây giống như là một cái xe ngựa, nhưng phía trước cũng không phải là ngựa, mà là một đôi Kỳ Lân, thân là thân ngựa, trên đầu mọc ra một cái sừng dài.

Toàn thân hiện lên một vẻ cao quý lộng lẫy.

Đây là ma pháp sinh vật, đương nhiên, cũng chỉ là ma pháp sinh vật, chứ không thể nào liệt vào thần kỳ được. Thứ sinh vật này đặc điểm duy nhất chính là chạy nhanh, thứ hai là ngự không.

Loại sinh vật này cũng chỉ có những gia tộc khổng lồ mới có thể nắm giữ, dù sao giá của nó cũng cực kỳ lớn. Lại khó bồi dưỡng, Vũ Thường Hi có thể lấy ra sử dụng, đủ biết địa vị của nàng tại Vũ gia như nào.

Lạc Cảnh Thiên ngồi đối diện, Sở Như Mộng cùng Vũ Thường Hi thì ngồi cùng nhau, ba người ngồi lên xe, sau đó liền bắt đầu tiến tới Ám Thần Cung.

Mất hơn nửa giờ họ mới tới Ám Thần Cung, nhưng khi vừa xuống xe, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được Hoàng Thiếu Hạo đứng gần đó, lẳng lặng nhìn lấy hắn. Bên cạnh hắn còn có mấy người, nhìn qua giống như tùy tùng.

“Đi thôi”. Vũ Thường Hi cũng thấy được Hoàng Thiếu Hạo, nhưng nàng tin hắn không dám làm cái gì, cho nên liền cùng hai người Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

Chẳng qua, ngay khi bước vào cổng họ liền bị chặn lại.

“Các ngươi mù?”. Vũ Thường Hi trầm giọng nói.

“Vũ tiểu thư, ngài có thể vào, nhưng hai người họ thì không. Trưởng lão ra lệnh, người có thiệp mời mới có thể vào”. Tên gác cửa nói.

“Hỗn xược, không hiểu quy củ đúng không?”. Vũ Thường Hi bị làm tức giận quát lên.

“Thật xin lỗi, Vũ tiểu thư. Đây là Hoàng trưởng lão đích thân hạ lệnh”.

“Phùng trưởng lão? Phùng Hương Diệp?”. Vũ Thường Hi sắc mặt hiện vẻ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, Vũ tiểu thư. Phùng trưởng lão nói tránh cho người không phận sự đi vào, cho nên không cho phép ai dẫn theo người khác tiến vào. Hơn nữa cũng được thập đại gia chủ thông qua”.

“Cái này…”. Vũ Thường Hi nhất thời không biết làm sao.

Phùng Hương Diệp là mẹ của Hoàng Thiếu Hạo, nhưng nàng biết bà ấy cũng không phải người không nói lý lẽ. Bà là người có tài trí hơn người, hơn nữa cũng cực kỳ xinh đẹp. Làm việc vô cùng có quy tắc, sẽ không vì người thân mà phá hư quy củ.

Cho nên Vũ Thường Hi biết bà ta cũng không phải vì Hoàng Thiếu Hạo mà ra mặt, hẳn là có nguyên nhân nào đó.

“Không sao”. Sở Như Mộng cười cười nhẹ vỗ vai Vũ Thường Hi, sau đó từ trong người lấy ra một tấm thiệp mời. Lạc Cảnh Thiên cũng đồng thời lấy ra đưa cho tên canh cổng xem.

Sau khi xác nhận, tên canh cổng nhẹ cúi người trả lại nói.

“Thật xin lỗi công tử, tiểu thư. Mời ba vị vào”.

“Không thể nào!”. Hoàng Thiếu Hạo đứng gần đó ánh mắt trợn lên, sau đó lớn giọng hỏi.

“Ngươi xác định thiệp mời của họ là thật!?”.

“Hoàng thiếu gia, là thật. Có dấu ấn của đế quốc, không giả được”. Tên kia đáp.

“Không có khả năng!”. Hoàng Thiếu Hạo khó tin nói.

Mặc dù khó tin, hắn cũng không có ngu ngốc tới việc chặn lại Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên đòi hỏi muốn xem thiệp mời thật hay giả. Đây là hành vi chỉ có não tàn mới làm, hắn suy nghĩ, hẳn là Sở Như Mộng vận dụng thủ đoạn lấy tới một tấm thiệp mời.

Dù sao chỉ với độ tuổi này mà đã là tử tước, chỗ dựa hẳn là rất lớn. Có điều hắn điều tra mãi vẫn không biết Sở Như Mộng rốt cuộc là ai.

“Các ngươi…”. Vũ Thường Hi kinh ngạc tới ngây người.

“Không cần quan tâm chi tiết, chúng ta có thể vào rồi, không phải sao?”. Sở Như Mộng cười nói.

“… Các ngươi thật đúng là. Có liền nói a, hại ta còn lo lắng một trận”. Vũ Thường Hi bất đắc dĩ nói.

Hoàng Thiếu Hạo ở phía sau im lặng nhìn mấy người Lạc Cảnh Thiên đi vào. Ánh mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó cùng người phía sau nhỏ giọng nói.

“Để người chuẩn bị đi”.

“Vâng, thiếu gia”.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.