Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 444: Lạc Cảnh Thiến khiêu chiến



“Ngươi… các ngươi…”. Vũ Thường Hi kinh hãi nhìn lấy Sở Như Mộng nói không ra lời.

Quen biết nhau ba năm, nàng vậy mà không hề biết được Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng còn có một tầng thân phận này.

Nghĩ tới việc nàng khắp nơi giúp họ đủ thứ, trong khi họ vốn không cần, Vũ Thường Hi liền bất lực muốn khóc. Không có hố người như vậy đó a, các ngươi làm như vậy khác nào biến ta thành con khỉ đùa nghịch?!

“Không có cách, ngươi lúc này cũng biết hắn vì cái gì không ưa ngươi đi?”. Sở Như Mộng nhún vai nói.

“Là do hắn cảm thấy ta thân phận thấp?!”.

“… Ngươi ngốc a, hắn là cùng Ám Thần có thù, không thấy thái độ của hắn cùng Ám Thần nói chuyện sao? Gia tộc ngươi lại là thủ hạ của Ám Thần, không khoa trương mà nói, trước đó hắn ghét toàn bộ Hắc Hỏa Thiên Hà, ngươi thấy qua hắn đối xử tốt với người nào ở nơi này?”.

“Có thù?”.

“Nói ra rất dài dòng, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn. Hiện tại không phải tốt sao? Quan hệ liền biến thành người nhà. Mặc dù ta biết hắn cũng không xem ra gì, nhưng trên cơ bản mà nói hiện tại quan hệ xem như hòa giải”.

Sở Như Mộng ở bên dưới cùng Vũ Thường Hi nói chuyện, còn bên trên, Lạc Cảnh Thiên thì đang đem vấn đề đẩy sang cho Lạc Tiểu Nguyệt. Nhưng khi nghe được nàng nói như vậy, hắn liền có chút bất đắc dĩ.

Trị Liệu Sư cái gì cũng tốt, chính là quá mức thiện lương.

“Tốt a, đã ngươi nói vậy, vậy liền quên đi. Bất quá…”.

Nói tới đây, Lạc Cảnh Thiên dừng lại một chút, sau đó đi tới trước mặt Hoàng Thiếu Hạo.

Hoàng Thiếu Hạo hơi cắn răng, hắn mặc dù không phục, nhưng hiện thực tàn khốc, ai bảo hắn chọc phải người không nên chọc đâu? Còn tự cho là thông minh sẽ không có người biết. Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao mẹ hắn lại biết được chuyện này.

“Không phục, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn Hoàng Thiếu Hạo nói.

“Ta…”.

“Cảm giác rất nhục nhã? Rất biệt khuất?”.

Hoàng Thiếu Hạo: …

Hắn có chút không biết đáp lại thế nào. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên đem nội tâm của hắn nói thẳng ra, mà hắn lại không phản bác được lấy một câu.

“Nếu không, chúng ta đánh cuộc?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Đánh cuộc… cái gì?”.

“Ta cùng ngươi đánh một trận, ngươi thắng, chính là sống. Ngươi thua, chính là chết. Thế nào?”.

“Ngươi… ngươi xác định?”.

“Ta rảnh nhức trứng hay sao đi đùa nghịch ngươi?”.

“Tốt. Đây là ngươi nói”. Hoàng Thiếu Hạo mím môi nói.

“Ca! Ngươi…”. Lạc Tiểu Nguyệt giật mình muốn ngăn lại, nhưng mà thấy Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nàng lại thôi.

Nàng biết, Lạc Cảnh Thiên đã quyết định chuyện gì, nàng ngăn không được.

Đám người xung quanh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, đây không phải là ngốc sao? Hắn chỉ có thực lực ngũ giai nhất đoạn, cùng một tên lục giai nhị đoạn đánh? Điên rồi đi?!

“Ngươi không ngăn cản hắn?!”. Vũ Thường Hi nhíu mày hỏi.

“Không cần thiết, đây là hắn cố ý”.

“Vì cái gì?”.

“Bởi vì hắn không muốn nhận ân huệ của Ám Thần. Nhìn như là việc làm ngu ngốc, nhưng đây là hắn trải qua suy nghĩ rất kỹ mới quyết định. Ngươi thử nghĩ, mặc dù hiện tại hắn cùng Ám Thần có thể xem như người nhà, nhưng mà ngăn cách vẫn có”.

“Nếu như hắn giết Hoàng Thiếu Hạo, như vậy đồng nghĩa hắn vì có Ám Thần mới có thể làm được. Nhưng hắn từ chối, lại giống như đang giận dỗi”.

“Hắn đem việc đẩy qua cho tiểu Nguyệt, đó là vì hắn cảm thấy chuyện này cũng không liên quan tới hắn, đồng thời cũng tôn lên địa vị tiểu Nguyệt trong lòng hắn. Hắn hướng Hoàng Thiếu Hạo khiêu chiến là đang muốn chứng minh, tu vi lớn cao hơn không có nghĩa là mạnh hơn”.

“Đồng thời cũng gián tiếp nói cho Ám Thần, tiểu Nguyệt địa vị trong lòng ta rất lớn, ngươi nếu như dám làm chuyện có lỗi với nàng, Hoàng Thiếu Hạo chính là hạ tràng”. Sở Như Mộng nói.

“Nhưng tất cả những thứ này phải dựa trên cơ sở hắn phải đánh thắng được Hoàng Thiếu Hạo a. Hoàng Thiếu Hạo thực lực đã là lục giai nhị đoạn, hắn chỉ là ngũ giai nhất đoạn, làm sao thắng được? Cho dù có chiêu thức khủng bố đủ để giết lục giai, Hoàng Thiệu Hạo cũng là danh gia vọng tộc, lá bài tẩy cũng không thiếu a”. Vũ Thường Hi nghi ngờ hỏi.

“Đó là ngươi không hiểu, thực lực của hắn xác thực thấp hơn. Nhưng mà… như hắn từng nói, hắn đánh không lại Hoàng Thiếu Hạo, nhưng hắn có thể giết chết Hoàng Thiếu Hạo”. Sở Như Mộng khóe miệng hơi nhếch lên.

Lục giai cùng ngũ giai mặc dù cách biệt lớn, nhưng mà không có nghĩa không làm gì được. Lực phòng ngự lẫn linh lực của lục giai là không có cách nào không để ý công kích của ngũ giai. Dù cho uy lực yếu, nhưng nếu như nắm bắt đúng thời điểm, đúng điểm chí mạng… lục giai vẫn sẽ chết như thường.

“Không có khả năng”. Vũ Thường Hi không tin lắc đầu nói.

“Ngươi tin hay không, nếu Lạc Cảnh Thiên thắng, hắn cũng sẽ không giết Hoàng Thiếu Hạo?”.

“Không tin”.

“Nếu không… chúng ta đánh cược?”.

“Cược cái gì?!”.

“Ta cược Lạc Cảnh Thiên có thể thắng, đồng thời không giết Hoàng Thiếu Hạo. Ngược lại, nếu như hắn thua, xem như ta thua. Ta đồng ý một điều kiện của ngươi. Đổi lại, nếu ta thắng, ngươi cũng đáp ứng ta một cái điều kiện, thế nào?”. Sở Như Mộng hỏi.

“Tốt, nhưng điều kiện phải trong phạm vi năng lực cho phép, hơn nữa cũng không thể vi phạm quan điểm cá nhân”.

“Ngươi không có lòng tin như vậy sao? Không phải vừa mới nói ‘không có khả năng’ sao?”.

“Đối với bất kỳ chuyện gì cũng phải để lại một đạo phòng tuyến, đây là cha ta dạy ta. Nếu như hắn thật sự đánh thắng, ngươi lại đưa ra yêu cầu quá đáng thì ta phải làm sao?”.

“… Thật đúng là muốn gặp cha ngươi một lần cho biết a”. Sở Như Mộng gương mặt hơi giật giật.

Vốn cho rằng thắng chắc, nhưng không nghĩ tới lại thua cho một người không có mặt tại đây. Hắn rất muốn nói, ngươi không có việc gì đi dạy con gái ngươi cái này làm gì? Rảnh nhức trứng sao?!

“Ngươi muốn gặp cha ta làm gì?”.

“Đương nhiên là…”.

Ầm!

Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên cùng Hoàng Thiếu Hạo đã bắt đầu động thủ. Trên sân dành ra một vị trí rộng rãi cho hai người chiến đấu, mặc dù rất nhiều người không tin Lạc Cảnh Thiên có thể thắng Hoàng Thiếu Hạo, nhưng mà họ muốn biết, Lạc Cảnh Thiên thực lực rốt cuộc tới đâu.

Dù sao, thân phận lớn như vậy, dù chỉ là ngũ giai, nhưng thực lực hẳn phải không kém.

Trên sân, Lạc Cảnh Thiên cùng Hoàng Thiếu Hạo lao vào chiến đấu.

Hoàng Thiếu Hạo nội tâm hưng phấn, cũng không phải vì có thể động thủ giết Lạc Cảnh Thiên, đừng đùa. Thân phận Lạc Cảnh Thiên còn ở đó, cứ cho rằng hắn thắng cũng không thể nào giết Lạc Cảnh Thiên, nhiều nhất chỉ có thể đem hắn đánh trọng thương.

Thật sự giết… ngươi cho rằng Ám Thần kế tiếp sẽ làm gì? Ám Thần phu nhân sẽ nhìn ca ca mình bị giết?!

Đây là hiện thực, cũng không phải tiểu thuyết. Cái loại não tàn kia là rất hiếm khi sẽ xuất hiện. Cho nên hắn tính toán, chỉ cần đánh bại Lạc Cảnh Thiên, đồng thời đem Lạc Cảnh Thiên đánh một trận bầm dập xem như trả thù hắn liền thỏa mãn.

Có thể không bị trừng phạt, đối với hắn mà nói đã là việc vô cùng may mắn rồi, còn muốn giết Lạc Cảnh Thiên? Hắn sống đến bây giờ cũng không LZcno phải ăn phân lớn lên. Hoàng gia làm sao sẽ để loại não tàn như vậy sống tới bây giờ được chứ.

Lạc Cảnh Thiên thì ngược lại, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến người ta giận sôi. Hoàng Thiếu Hạo điên cuồng công kích nhưng gần như không chạm tới góc áo của hắn.

Những người khác thực lực cao một chút đều có thể nhìn ra, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấu tất cả hành động của Hoàng Thiếu Hạo, hắn xuất chiêu chỗ nào, phạm vi bao nhiêu đều bị Lạc Cảnh Thiên biết rõ toàn bộ.

Trừ khi tốc độ vượt quá xa khả năng phản ứng của Lạc Cảnh Thiên, nếu không chỉ dựa vào điểm này, Hoàng Thiếu Hạo muốn thắng… rất khó. Lạc Cảnh Thiên hoàn toàn có thể đem hắn mài chết.

“Ta… ta biết hắn là ai rồi”. Lúc này, một người trẻ tuổi đột nhiên thốt lên.

“Hả? Biết cái gì?!”.

“Đoạn thời gian trước, Hư Không Tháp truyền ra một tên điên, nghe nói tên điên này suốt ba năm điên cuồng đi vào Chiến Lực Bảng, thậm chí có người còn nói, hắn tại tầng thứ tám Quần Ma Bảng, chỉ dùng một cái ma pháp liền đem 10 con ma thú cấp bậc cao hơn hắn tám đoạn khiến chúng tự giết lẫn nhau”.

“Chẳng lẽ là ảo cảnh ma pháp?”.

“Không phải, là ma pháp cơ bản nhất, Ngục Cổ Ngữ!”.

“Làm sao có thể?!”.

“Vậy các ngươi giải thích thế nào việc một cái ngũ giai, đối mặt với công kích của lục giai lại có thể bình yên vô sự né tránh, thậm chí thở gấp cũng không có? Từ đầu đến giờ, hắn một chiêu cũng chưa xuất ra”.

Cái này…

Nghe vậy, đám người lâm vào kinh hãi.

Chẳng lẽ lời tên kia nói là thật?!

Một cái ma pháp cơ bản, giết 10 cái quái vật cao hơn tám đoạn?!

Có loại yêu nghiệt này tồn tại sao?!

Bên ngoài thế nào không biết, nhưng mà Hoàng Thiếu Hạo lúc này thật sự gấp gáp. Hắn có thể cảm nhận được, tốc độ Lạc Cảnh Thiên không nhanh, so với hắn chậm hơn nhiều. Nhưng chính là hắn đánh thế nào cũng không trúng, thậm chí dùng toàn lực bộc phát tốc độ cũng không chạm tới góc áo của Lạc Cảnh Thiên.

Ta xxx.

Hắn là ma pháp sư, ta là võ giả. Vì cái gì ta chạm không tới hắn?!

Dựa vào cái gì?!

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.