Hoàng Thiếu Hạo có chút tức giận, thế công càng lúc càng mạnh, ban đầu sử dụng đơn chiêu, hiện tại hắn bắt đầu sử dụng chiêu thức quần công. Dù sao vị trí của họ không tính là lớn, cho nên Lạc Cảnh Thiên sẽ không tiếp tục tránh được.
Nhưng mà, hắn không tránh, không có nghĩa là sẽ không phản kích. Lạc Cảnh Thiên duy trì khoảng cách với Hoàng Thiếu Hạo, Bạch Cốt Tiêu lấy ra, bàn tay chạm liên tục vào những cái lỗ bên trên tạo thành một âm điệu có quy tắc kỳ lạ.
Trong nháy mắt, Hoàng Thiếu Hạo vừa lao tới liền cảm nhận được một loại lực lượng đem hắn kéo xuống,
Trọng Lực Thuật.
Ầm!
Từ trên không trung lại rơi xuống một cái lồng giam, Ngục Cổ Ngữ nháy mắt liền đem Hoàng Thiếu Hạo giam lại, đồng thời, Lạc Cảnh Thiên nâng lên Bạch Cốt Tiêu bắt đầu thổi.
Bất Hủ Chương Nhạc – Táng Mộ Khúc!
Âm công đem Hoàng Thiệu Hạo bao phủ, hắn chỉ cảm thấy một loại lực lượng trùng kích linh hồn của mình, đầu óc đau đớn giữ dội, nhưng mà có vẻ như không có quá nhiều uy lực, Hoàng Thiếu Hạo chỉ đau đớn trong một giây liền tỉnh táo lại.
Hừ!
Hoàng Thiếu Hạo hừ lạnh một tiếng, phát lực đem lồng giam phá nát, sau đó áp sát Lạc Cảnh Thiên muốn tấn công, đáng tiếc Lạc Cảnh Thiên thật sự giống như cá trạch, Hoàng Thiếu Hạo không sờ nổi tới góc áo của hắn, điều này làm Hoàng Thiếu Hạo vô cùng tức giận.
Những người khác ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ. Họ không ngờ rằng Lạc Cảnh Thiên lại có thể làm được tới mức này, đem Hoàng Thiếu Hạo xoay quanh.
“Có gan liền chính diện đánh, trốn trốn tránh tránh có gì tài giỏi”. Hoàng Thiếu Hạo nhịn không được tức giận nói.
“Haizz, tiểu tử này coi thường. Bản thân là pháp sư lại muốn cùng võ giả đánh cận chiến? Ngông cuồng như vậy sao?!”.
“Mặc dù kỹ thuật lẫn ánh mắt rất kinh người, nhưng hắn vẫn chỉ là một tên pháp sư. Sức mạnh thân thể lẫn tốc độ đều không bằng Hoàng Thiếu Hạo, thật sự cận chiến, hắn chắc chắn phải thua”.
Những người khác ở bên ngoài bắt đầu bàn tán, dù sao hành động này quả thật ngu ngốc vô cùng.
Lạc Cảnh Thiên từ từ nhắm hai mắt lại, giống như không thèm để ý chút nào tới công kích của Hoàng Thiếu Hạo. Về phần Hoàng Thiếu Hạo, hắn hơi càu mày lại, nhất là khi mũi kiếm của mình sắp đâm trúng ngực của Lạc Cảnh Thiên, con ngươi hơi rụt lại, hắn vội chuyển hướng đâm tới vai Lạc Cảnh Thiên.
Nhưng mà, ngay khi đâm vào, thanh kiếm liền xuyên qua.
“Tàn… tàn ảnh?!”. Hoàng Thiếu Hạo ngẩn ra, nhưng một giây sau, gương mặt hắn liền biến sắc.
Lạc Cảnh Thiên không biết lúc nào xuất hiện sau lưng hắn, một chiêu Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai Ấn đánh ra, âm thanh như tiếng sâm sét cùng tiếng nổ vang lên, Hoàng Thiếu Hạo bị đánh ra mấy mét.
Mặc dù không bị thương, nhưng vẫn rất đau. Đau tới mức Hoàng Thiếu Hạo nhe răng trợn mắt.
Lạc Cảnh Thiên không quản hắn nghĩ gì, song chưởng liên tục đánh ra vô số chưởng ảnh.
Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn!
Hoàng Thiếu Hạo vội nâng kiếm lên ngăn cản, nhưng mà chỉ mới không để ý Lạc Cảnh Thiên có một giây, Lạc Cảnh Thiên lại lần nữa biến mất. Mà một giây sau đó, hắn xuất hiện bên cạnh Hoàng Thiếu Hạo.
Lúc này, thân thể hắn đã có một chút biến hóa, đây là kích hoạt huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh. Những người thực lực cao đều có thể cảm nhận được khí tức huyết mạch cường đại phát ra.
“Huyết mạch lực?!”.
“Vậy khó trách, không biết hắn nắm giữ huyết mạch gì, khí tức thật mạnh, thân thể ít nhất cũng tăng lên ngũ đoạn”.
Ngũ đoạn ở đây không phải là cảnh giới ngũ giai ngũ đoạn, mà là trực tiếp tăng lên năm đoạn, hiện tại Lạc Cảnh Thiên lực lượng thân thể đã sánh ngang ngũ giai lục đoạn, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng lên.
Nói thì lâu, nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Lạc Cảnh Thiên vừa xuất hiện thì đã bước vào cảnh giới này, hắn nâng lên chân, một cước đem Hoàng Thiếu Hạo đạp, chân hắn đạp trúng eo Hoàng Thiếu Hạo đem Hoàng Thiếu Hạo đạp bay ra vài mét.
Chưa dừng lại ở đó, hắn bộc phát ra tốc độ cực nhanh, mặc dù vẫn không bằng Hoàng Thiếu Hạo, nhưng mà góc độ công kích cực kỳ xảo quyệt, hư chiêu vô số làm Hoàng Thiếu Hạo không phán đoán được đâu mới là công kích thật.
Sau một phút, Hoàng Thiếu Hạo toàn thân đều là vết thương, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cũng đủ biết Lạc Cảnh Thiên hoàn toàn có khả năng đem hắn giết!
Vũ Thường Hi kinh ngạc tới ngây người, những người khác cũng vô cùng kinh hãi.
Đây chính là tên điên trong lời đồn?!
Quả nhiên khủng bố!
Khó trách có thể dùng một cái ma pháp sơ cấp đem 10 con quái vật cao hơn mình tám đoạn khiến chúng tự giết lẫn nhau.
Ý thức này.
Ánh mắt này.
Thời cơ lợi dụng này.
Góc độ tấn công này…
Hoàn mỹ!
Họ tìm không ra được bất kỳ khuyết điểm nào, nếu như có, thì chỉ có là thực lực Lạc Cảnh Thiên không bằng Hoàng Thiệu Hạo, không thể gây ra sát thương chí mạng. Hơn nữa còn là dùng quyền cước mà không phải vũ khí.
Hoàng Thiếu Hạo bị đánh đến sắp điên rồi. Rõ ràng Lạc Cảnh Thiên ở ngay trước mặt, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không cách nào đánh trúng.
Cảm giác giống như một cái mỹ nữ ở trước mặt ngươi, lắc qua lắc lại cái mông của nàng. Ngươi muốn đưa tay ra sờ lại sờ không được, còn bị nàng tát cho một cái mắng một câu lưu manh.
Thật mẹ nó khó chịu.
Hoàng Thiếu Hạo đưa tay ra muốn sờ... không phải, là muốn đánh Lạc Cảnh Thiên, lần này lại tiếp tục đánh hụt. Hắn muốn điên rồi, ngươi là một cái pháp sư, pháp sư đó a, ngươi mẹ nó có phải pháp sư hay không? Có loại pháp sư đi luyện thân thủ như này sao?!
Không làm việc đàng hoàng!
Hoàng Thiếu Hạo đánh lên nhãn hiệu này lên người Lạc Cảnh Thiên. Hắn hối hận vì cái gì lại đi khiêu khích để Lạc Cảnh Thiên đi dùng quyền cước.
Gặp quỷ.
Có loại thân thủ này ngươi làm võ giả nó không thơm sao?!
Lạc Cảnh Thiên giống như chơi chán, hắn biến ra mấy cái phân thân ẩn nấp kỹ càng, trong một cái chớp mắt liền cùng phân thân thế chỗ. Hắn lúc này thì đang thản nhiên đứng đó, lưng dựa vào vách tường, hai chân đan xen, có chút hài hước nhìn Hoàng Thiếu Hạo bị phân thân hắn đánh phải tránh chỗ này, né chỗ kia.
Thật sự vô cùng buồn cười.
Đám người gương mặt cũng hiện lên vẻ quái dị. Rõ ràng trận đấu rất nghiêm túc, vì cái gì họ muốn cười đây?!
Người duy nhất cười không nổi chính là Phùng Hương Diệp. fOELY Bà ta nhìn Hoàng Thiếu Hạo bị Lạc Cảnh Thiên đùa nghịch xoay quanh, dù rất muốn lên tiếng nhắc nhở con mình một câu, nhưng lại không dám.
Nói đùa.
Ám Thần còn đứng đó đây, ngươi nhảy ra chẳng phải muốn gây sự với hắn?!
Sau vài phút, Hoàng Thiếu Hạo cũng nổi lên nghi ngờ. Bởi vì phân thân của Lạc Cảnh Thiên giống như công kích không có đầy vẻ biến hoá như trước, mà giống như có tính lặp lại.
Sau đó...
Hắn nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên dựa lưng vách tường đứng đó nhìn hắn, lại nhìn xung quanh, gương mặt hắn nhất thời đỏ bừng.
Ta...
Ta xxx mẹ ngươi!
Đáng chết ma pháp sư.
Giảo hoạt ma pháp sư.
Toàn mẹ nó chơi trò âm hiểm như vậy!
“Tiếp tục a, đừng có dừng”. Lạc Cảnh Thiên khoé miệng hơi cong lên nói.
“Ta... ta dừng mẹ nhà ngươi. Ta giết ngươi!”. Hoàng Thiếu Hạo thẹn quá hoá giận quát lên. Hắn nâng kiếm lên, linh lực tụ lại, thân thể phát ra khí tức cường đại.
Lời của Lạc Cảnh Thiên chẳng khác nào như bóp nát cái phao cuối cùng trong lòng hắn.
Cái gì phong độ, cái gì lý trí, đều mẹ nó gặp quỷ đi thôi. Ta hiện tại chỉ muốn giết ngươi!
Hoàng Thiếu Hạo thật sự tức điên rồi.
Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng không phải ngồi không, hắn biết nếu như Hoàng Thiếu Hạo liều mạng, bản thân hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao chênh lệch thực lực là rất lớn, nhất là khi thấy Hoàng Thiếu Hạo điên lên tụ lực muốn công kích, hắn làm sao có thể đứng nhìn?!
Một giây sau đó, Bạch Cốt Tiêu xuất hiện trên tay, Lạc Cảnh Thiên thân ảnh loé lên xuất hiện trước mặt Hoàng Thiếu Hạo, Bạch Cốt Tiêu hoá thành một thanh chủy thủ, trực tiếp đâm tới.
Nguy hiểm!
Đám người kinh hãi muốn kêu lên, không phải họ lo lắng cho Hoàng Thiếu Hạo, mà là lo lắng cho Lạc Cảnh Thiên. Hoàng Thiếu Hạo dù cjo đang tụ lực, nhiều nhất chỉ mất ba giây, nhưng quãng thời gian này không đủ cho Lạc Cảnh Thiên đánh xuyên qua tầng phòng ngự linh lực của Hoàng Thiếu Hạo được.
Như vậy kết quả, Lạc Cảnh Thiên sẽ trực diện đón nhận một kích toàn lực mạnh nhất của Hoàng Thiếu Hạo. Đây là lục giai nhị đoạn đó a, làm sao một tên ngũ giai nhất đoạn có thể chống cự được.
Trước sự kinh hãi của đám người, Lạc Cảnh Thiên sau khi đưa tay vào một chút, Bạch Cốt Tiêu đột ngột biến thành vô số cánh hoa nhỏ bao lấy hai tay của Hoàng Thiếu Hạo, ngay sau đó...
Thời Không Kính!
Bạo!
Lạc Cảnh Thiên biết rõ công kích của mình không cách nào ngăn lại Hoàng Thiếu Hạo công kích. Cũng không thể ngay lập tức giết hắn, cho nên hắn lập tức đem Bạch Cốt Tiêu dùng làm một cái ma pháp đạo cụ, đem Thời Không Kính bao bọc lấy đôi tay của Hoàng Thiếu Hạo, mà Bạch Cốt Tiêu chính là vật ngăn lại uy lực bạo tạo của Thời Không Kính trước mặt hắn.
Oanh một tiếng, Hoàng Thiếu Hạo bị đẩy bay ra ngoài, Lạc Cảnh Thiên thì bình yên đứng tại chỗ. Hắn nhìn xuống Hoàng Thiếu Hạo hai tay nát nhừ, máu đổ đầy đất, hắn liền lạnh nhạt nói.
“Ta thắng”.
(Ps: lol mất điện lúc 7h, viết đc hơn 1k chữ thì nó mất. Cứ nghĩ một lát sẽ có, ai ngờ đến 9h vẫn chưa có. Nên phải dùng đt viết lại, giờ mới xong, mà cũng chưa có điện nữa... cay)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc