Phùng Hương Diệp ánh mắt nhìn quanh, thấy không có người nào nghe được lời của Lạc Cảnh Thiên, bà ta mới dần yên tâm. Nếu như truyền đi, Hoàng gia tuyệt đối sẽ bị mất mặt vô cùng. Hơn nữa, nghĩ tới Sở Như Mộng là nam, bà ta liền biết, nhất định phải đem chuyện này che giấu, hơn nữa không thể để cho Hoàng Thiếu Hạo nói ra.
Người khác không biết, nhưng bà ta lại biết rõ.
Nắm giữ loại nhan sắc này, còn là một cái nam nhân. Như vậy huyết mạch người này tuyệt đối cực kỳ cao quý, nếu như truyền ra… sợ ra rằng Sở Như Mộng tuyệt đối sẽ bị nhắm vào đến chết.
Đây cũng không phải đùa giỡn.
“Tâm lý chịu đựng kém cỏi như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Hoàng Thiếu Hạo ngất đi, hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Phùng Hương Diệp mặt đen lại, nhưng cũng không nói cái gì. Miệng lưỡi chi tranh cũng không ảnh hưởng tới sự thật rằng Lạc Cảnh Thiên nói đúng.
Bà ta phải công nhận rằng, miệng của Lạc Cảnh Thiên, thật sự có độc!
Nếu Lạc Cảnh Thiên biết ý nghĩ của bà ta nhất định sẽ phản bác: không, ngươi sai, Sở Như Mộng mới gọi là độc!
Nháo kịch kết thúc, Phùng Hương Diệp đỡ lấy Hoàng Thiếu Hạo rời đi, hôn lễ cũng trở lại như lúc bình thường.
Lạc Cảnh Thiên trở lại chỗ ngồi, chờ đợi lấy hôn lễ cử hành. Kế tiếp liền là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không có gì đáng chú ý. Chẳng qua chỉ là một chút thế lực lớn bắt đầu tranh nhau khoe khoang mà thôi.
Tặng lễ đủ loại bảo vật quý giá cái gì.
Mà kế tiếp, Lạc Cảnh Thiên liền phải lên trên đài, đưa Lạc Tiểu Nguyệt trao tận tay Ám Thần, mặc dù rất không muốn, nhưng hắn cũng không muốn để tiểu Nguyệt phiền lòng. Bất quá, hắn cũng không định không nói lời nào, ác tâm một chút Ám Thần hắn vẫn có thể làm được. Hơn nữa, còn có cả Nguyệt Thần đây.
Lạc Cảnh Thiên nâng lên tay của Lạc Tiểu Nguyệt, đưa nàng đi tới bên cạnh Ám Thần, nhưng không có lập tức đặt tay nàng lên tay Ám Thần, mà là nói.
“Ta vốn không phải là người của tam đại Linh Quốc, không có tín ngưỡng. Ka38f Đương nhiên, ta cũng không phải đang nói xấu cái gì, ta chỉ đang trình bày một loại sự thật”.
“Tiểu Nguyệt vốn là một yêu tộc, người thân mất sạch. Là ta đem nàng mang tới bên người, dạy nàng cách đối nhân xử thế, để nàng chứng kiến đủ loại tàn khốc cũng như vẻ đẹp của thế giới này”.
Đám người đều yên lặng nghe hắn nói, mặc dù những lời này đều là đang nói nhảm, nhưng mà đối mặt với tình huồng này, ai sẽ không phải giống như hắn đây?!
“Bản tính của nàng lương thiện, hoàn toàn trái ngược với ta. Nàng trở thành Trị Liệu Sử, cứu người vô số. Số người chết trong tay ta so với số người nàng cứu còn nhiều hơn”.
“Nàng theo Nguyệt Thần rời đi ta. Mà ta cũng vì nàng mà tới nơi này”.
“… Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”. Ám Thần mất kiên nhẫn hỏi.
Lạc Cảnh Thiên không quan tâm tới hắn, ngược lại tiếp tục nói tiếp.
“Nàng xinh đẹp giống như tiểu thiên sứ, nàng lương thiện không nỡ nhìn thấy máu rơi. Ta chợt nhận thấy, nàng thật sự khác ta quá xa, hơn nữa xung quanh ta có quá nhiều nguy hiểm, sự lương thiện của nàng không thích hợp ở bên cạnh ta, cho nên ta hướng Nguyệt Thần cầu khẩn. Đây là lần đầu tiên ta hướng người khác cầu nguyện, ta cầu Nguyệt Thần để tiểu Nguyệt có thể hạnh phúc lớn lên, và cũng nói rằng tương lai sẽ đi tìm nàng”.
“Và một ngày đẹp trời, ngươi xuất hiện. Đem tiểu thiên sứ của ta cướp khỏi tay ta. Lúc đó ta thật sự tức giận, nguyên nhân gì ta cũng không cần nói, ngươi hẳn là hiểu. Bởi vì Nguyệt Thần nói cho ta biết nàng bị bắt đi, ngươi biết lúc đó ta tức giận thế nào sao? Ta từng nghĩ sẽ đem toàn bộ Linh Hỏa Quốc xé tan”.
Lạc Cảnh Thiên cực kỳ nghiêm túc nói.
Đám người cũng dần dần hiện lên hình ảnh trong đầu, khó trách trước kia hoàn toàn không biết tới Lạc Cảnh Thiên, hóa ra hắn vốn không phải người ở nơi này.
Còn bị Nguyệt Thần lừa gạt như vậy… tức giận cũng là phải.
Nhất là Vũ Thường Hi, nàng cuối cùng xem như rõ ràng vì cái gì ngày đó Lạc Cảnh Thiên lại chán ghét nàng như vậy. Hóa ra là giận cá chém thớt, bất quá… nghĩ tới bộ dạng khi đó của hắn, nàng có chút muốn cười, thật giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, vô cùng đáng yêu.
“Ngươi để ta tùy tiện xử lý Hoàng Thiếu Hạo, ta biết đó cũng không phải vì ta, mà là vì tiểu Nguyệt. Mặc dù khó chịu, nhưng ta rất cảm kích, ta nhìn ra được ngươi đối với nàng là thật lòng”.
“Mà hiện tại, ta nói nhiều như vậy cũng không phải đang muốn biểu đạt cái gì. Ngươi biết những gì ta nói về tiểu Nguyệt rất giống ai không?”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
“Giống… sư phụ nàng?”. Ám Thần cau màt hỏi.
Lời vừa ra, đám người đều ồ lên, nhưng rất nhanh liền an tĩnh xuống. Dù sao người ta là quan hệ sư đồ, lại là Trị Liệu Sư, những điểm này giống nhau lại có gì là lạ. Hơn nữa Trị Liệu Sư có bản tính giống Nguyệt Thần, đó là chuyện tốt a.
Hắn nói lời này ra là có ý gì?!
Sở Như Mộng khóe miệng co giật, hắn phẳng phất thấy được thảm cảnh sau đó. Con hàng này mẹ nó lại tìm đường chết, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy…
“Giống đúng không? Vậy là được rồi, hiện tại ngươi biết mình cưới người là ai chưa?”. Lạc Cảnh Thiên hai tay ôm ngực, ánh mắt đầy vẻ hài hước nhìn Ám Thần nói.
Cưới… người là ai?!
Nghĩ tới những gì hắn nói trước đó…
Ám Thần nhất thời ánh mắt hiện lên tia lửa, ngươi mẹ nó đây là đào hố chôn ta đúng không?!
Mà Nguyệt Thần, nàng lúc này gương mặt âm trầm đến đáng sợ.
Những người khác kém chút ngã ngửa.
Vốn cho rằng Lạc Cảnh Thiên đem Lạc Tiểu Nguyệt cùng Nguyệt Thần ra so sánh, chính là vì muốn nói cho Ám Thần biết tiểu Nguyệt ưu tú cỡ nào.
Nhưng không nghĩ tới, chuyển biến quá nhanh.
Phốc!
Địa Ngục Quân Chủ là người vô cùng nghiêm túc cùng đứng đắn, nhưng ông ta cũng nhịn không được cười phun ra.
Thần mẹ nó biết cưới người là ai chưa.
Đây là biến tướng nói rằng Ám Thần cùng Nguyệt Thần mới là một đôi sao? Đây không phải đang ám chỉ Ám Thần không cưới được Nguyệt Thần nên lấy tiểu Nguyệt ra làm thế thân sao?!
Thật đúng là mẹ nó âm hiểm a!
“Ca!”.
Lạc Tiểu Nguyệt tức giận dậm chân một cái, nàng vốn đang bị lời nói của hắn làm cảm động, nhưng mà sau đó… đây là cái gì ca ca a? Có như thế tổn hại nàng sao?!
“Ngoan nhân a!”.
Vũ Thường Hi nhịn không được bật thốt.
“Hiện tại biết ngươi kiếm…”.
Lạc Cảnh Thiên còn chưa nói xong, liền bị Ám Thần đưa tay bụm lấy miệng, sau đó quát lên.
“Người tới, Lạc công tử uống say, đem hắn đưa vào phòng nghỉ dưỡng!”.
Âm thanh gần như từ kẽ răng truyền ra, đủ biết hắn lúc này vừa bất lực lại tức giận thế nào.
Ngươi mẹ nó nếu không phải là ca ca của tiểu Nguyệt, ta đảm bảo ngươi hiện tại hối hận vì cái gì lại sinh ra trên đời này.
Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền bất lực bị một đám tráng hán mang đi, hơn nữa ánh mắt hắn còn hiện lên vẻ vô cùng đắc ý, phẳng phất như đang nói: ha ha, dám hố ta? Nhìn ta không chơi chết các ngươi.
Phốc!
Sở Như Mộng nhịn không được cười ra tiếng.
Những người khác cũng nghẹn đến đỏ bừng khuôn mặt, muốn cười nhưng không dám. Dù sao đó là Ám Thần cùng Nguyệt Thần đó a, cười lên… không dám, không dám.
Buổi lễ vốn đang trang nghiêm bị vài câu của Lạc Cảnh Thiên phá hủy hầu như không còn, may mắn Ám Thần đủ nhanh trí, kêu người đem hắn mang xuống. Nếu không không biết hắn còn định nói thêm lời nói kinh người nào nữa.
Đám người âm thầm vì Lạc Cảnh Thiên dâng lên ngón cái.
Ta ai cũng không phục liền phục ngươi!
Tìm đường chết có thể thanh tân thoát tục như thế họ còn lần đầu tiên gặp được. Ban đầu từ bi tình đến ưu thương, cảm động muốn rơi lệ, nhưng sau đó chuyển ngoặt là họ không ngờ tới, thậm chí cũng không tức giận nổi.
Ngay cả người trong cuộc như Nguyệt Thần cũng như vậy nói gì là họ.
Nguyệt Thần bất đắc dĩ thở dài, sớm biết hắn thù dai như vậy liền không nên lừa gạt hắn như thế.
Không có cách, ai bảo Lạc Cảnh Thiên bị hố có chút nhiều, oán khí tích tụ lâu ngày đâu. Muốn oán liền oán Sở Như Mộng a, con hàng này mới gọi là hố người tổ sư gia.
…
Vài ngày sau đó, dưới ánh mắt ‘tức giận’ của Ám Thần, Lạc Cảnh Thiên ngênh ngang rời đi Ám Thần Cung. Sau ngày hôm đó, Lạc Cảnh Thiên danh tiếng cũng truyền khắp Hắc Hỏa Thiên Hà, không người không biết.
Hư Không Tháp.
“Kế tiếp ngươi dự định làm gì? Tiếp tục ở lại nơi này, vẫn là…”. Vũ Thường Hi ngồi trên ghế nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Xem trước rồi tính, dù sao ở nơi nào đều giống nhau”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Nghe nói mấy năm nữa sẽ có một cuộc tỷ thí giữa các đế quốc, hai người các ngươi muốn tham gia không?”.
“Quên đi thôi, đó là chuyện của người trẻ tuổi, già rồi, không có hứng thú cho lắm”.
“… Ngươi mới bao lớn a”.
Lạc Cảnh Thiên nhún vai không nói, bất quá lời của Vũ Thường Hi cũng làm hắn lâm vào suy tư. Kế tiếp nên làm cái gì? Vẫn là tu luyện? Hay là đi những nơi khác xem một chút?!
Dù sao tu luyện cũng vô cùng nhàm chán, có lẽ nên tìm chuyện gì đó làm sẽ có ý nghĩa hơn một chút. Không có cách, người không có mục tiêu như hắn quả thật không nghĩ ra được kế tiếp nên làm cái gì.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.