“Tới, đem những thứ này mang vào. Nói không chừng nó có thể bảo vệ các ngươi một mạng”.
Nghe vậy, đám người đi tới nhận đồ của mình. Tổng cộng là một bộ áo giáp, một thiết bị liên lạc cùng một chút đồ ăn thức uống. Ngoài ra không còn gì khác.
“Áo giáp không cần nói, quan trọng là thiết bị trên tay các ngươi. Nó có thể chính xác đem tình hình ở chỗ các ngươi ghi chép lại gửi về tổng bộ. Chỉ cần phát hiện quái vật cấp bậc vượt ngoài khả năng ứng phó, nhớ kỹ nên gửi tín hiệu về”.
Lạc Cảnh Thiên yên lặng mặc vào bộ giáp. Rất nhẹ, hơn nữa ôm sát người, không hề ảnh hưởng tới di chuyển. Về phần thiết bị liên lạc, hắn liền đeo lên tai, nhưng không có khởi động.
Rất nhanh, đám người liền trang bị đầy đủ. Về phần vũ khí, trừ khi ngươi không có, nếu không quân đội sẽ không cho ngươi. Dù sao ai lại không mang theo vũ khí chứ? Vũ khí của quân đội? Đồng nát sát vụn mà thôi, ngoài mấy cái diệt tinh pháo còn có thể sử dụng, những thứ khác toàn bộ đều vô dụng.
Một lát sau, sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, một cái phi thuyền bay tới hạ xuống. Đám người cất bước đi vào, bên trong đã có sẵn mấy trăm người ngồi ở trên chờ đợi. Những người này đều là những người thi hành nhiệm vụ lần này.
“Nhớ kỹ, tại tinh cầu nguyên sơ, phối hợp đoàn đội là thứ trọng yếu nhất để bảo vệ tính mạng. Nếu như các ngươi cảm thấy đồng đội của mình không phù hợp, có thể. Chỉ cần có một ngàn quân công, tùy thời đều có thể đổi. Nhưng vấn đề là… các ngươi phải sống được cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ”.
“Được rồi, các tân binh. Chúc các ngươi may mắn”. Người dẫn đoàn nở ra nụ cười thần bí cười nói.
Ầm ầm.
Phi thuyền cất cánh, lao thẳng lên không trung.
“Huynh đệ, ngươi nghĩ nhiệm vụ lần này sẽ thế nào?”. Một tên nam tử ngồi gần Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi.
Có vẻ như hắn quá khẩn trưởng nên tay đều có chút phát run.
“Không nghe thấy tên kia nói sao? Sống trở về rồi nói. Chỉ có sống mới có tư cách nói điều này”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
“Hắc. Một tên pháp sư mà thôi, kiêu ngạo như vậy? Sợ rằng không có người bảo vệ liền chết chứ?”. Một người khác bất mãn lên tiếng.
“Pháp sư thế nào? Không có pháp sư chúng ta, ngươi nghĩ mình có thể sống được?”. Một tên pháp sư lên tiếng nói.
Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, trên thân tên kia phát ra nguyên tố hỏa cực kỳ đậm. Pháp sư hệ hỏa? Hắn còn là lần đầu tiên thấy được pháp sư khác. Dù sao hắn cùng những pháp sư này khác biệt nhiều lắm.
“Ngậm miệng hết cho ta!”.
Lúc này, một tên nam tử thân thể cực kỳ cao to lên tiếng. Toàn thân đều là cơ bắp, so với người bình thường phải cao hơn gấp hai, nhất là thân thể hắn. Cơ bắp thật sự là cực kỳ kinh người, có tính uy hiếp rất mạnh.
Thể tu.
Đây là một tên thể tu, hơn nữa… cấp bậc cũng không thấp, hẳn là sắp bước vào ngũ giai đỉnh phong. Áp lực từ trên thân hắn phát ra khủng bố, Lạc Cảnh Thiên cũng có thể cảm nhận được.
Hắn dám nói, hắn dùng toàn lực đâm chủy thủ vào cũng đâm không qua được làn da của người này.
Dù sao, thể tu cái gì cũng yếu, chính là thân thể mạnh tới biến thái.
Bíp! Bíp!
Ngay lúc này, phi thuyền phát ra âm thanh to lớn, từ loa phát ra âm thanh của người điều khiển.
“Chuẩn bị nhảy!”.
“Cái gì? Nhảy?”.
“Ngươi mẹ nó đùa ta đâu, nhảy chỗ này? Khác nào tự sát?!”.
Mẹ nó, đây là tầng khí quyển được chứ? Dù cho họ có là ngũ giai, biết bay. Nhưng xuyên qua tầng khí quyển… chán sống?!
Sau vài phút…
“Phi thuyền đã hạ xuống độ cao tối thiểu, mau nhảy, lực hút của tinh cầu này quá lớn. Nếu không nhảy, các ngươi đều sẽ chết. Các ngươi nhảy, hoặc là ta đem các ngươi ném ra ngoài. Tự chọn”.
“Nhảy!”.
Tên cơ bắp kia đột nhiên kêu lên, dưới chân họ lộ ra một vùng không gian để họ nhảy xuống. Tên cơ bắp là người dẫn đầu nhảy, sau đó lần lượt từng người nhảy theo.
Lạc Cảnh Thiên suy tư trong nháy mắt, sau đó cũng nhảy đi xuống.
Nhưng mà, một giây sau hắn liền biến sắc.
Mẹ nó, lực hút mạnh như vậy?!
Hắn dám nói, tại nơi này, đừng nói ngũ giai. Lục giai tới ngươi nếu bay được xem như ta phục ngươi.
Trên không trung mấy chục ngàn mét. Hàng trăm người bắt đầu rơi tự do, Lạc Cảnh Thiên đảo mắt nhìn quanh, hắn thấy được có một số người bắt đầu lớn tiếng la hét. Nhưng cũng thấy được có vài người vẻ mặt lại rất bình tĩnh, thân thể duy trì thế cân bằng cực tốt.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Lạc Cảnh Thiên nhìn mặt đất còn cách mấy ngàn mét, hắn bắt đầu giảm tốc, dùng ma lực biến hóa ra một vòng ma pháp giảm tốc.
“Cho ta!”.
“Giúp ta một chút!”.
“Huynh đệ ngươi giúp một tay a!”.
Đám người xung quanh thấy vậy liền kêu lớn lên. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên không hề đoái hoài tới họ, vẻ mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng mà khóe miệng hơi nhếch lên, nở ra nụ cười xảo quyệt.
Giúp! Đương nhiên phải giúp!
Nhưng mà, không phải lúc này. Dù sao hiện tại hình ảnh này đều đang được ghi chép lại, có một đám người đang quan sát họ đây, hắn cũng không muốn dẫn tới sự chú ý, còn bị mang lên cái mũ ‘bỏ mặc đồng đội’.
Ngay khi khoảng cách chỉ còn lại chưa tới năm trăm mét, Lạc Cảnh Thiên mới động. Hắn lấy ra Bạch Cốt Tiêu, ma lực phun trào, một bức tường cực lớn xuất hiện bên dưới, hắn vận dụng rất thuần thục, chỉ nhẹ chạm vào cơ thể đám người, khiến cho lực rơi thoáng cùng bức tường đồng bộ, sau đó từ từ giảm tốc.
Nhưng mà cuối cùng, tốc độ vẫn là cực nhanh, ngay khi chạm đất, bức tường liền tan vỡ, có một số người nằm trên đất kêu lên thất thanh, đau đến bán sống bán chết.
Về phần Lạc Cảnh Thiên, hắn tiếp đất cực kỳ nhẹ nhàng, không có lấy một chút đau đớn nào.
Cảm nhận xung quanh nơi này, lực hút tinh cầu so với Thiên Linh Đại Lục phải lớn gấp trăm lần. Nếu như thi triển ma pháp ở đây, e rằng tiêu hao phải lớn hơn so với bình thường cũng là gấp trăm lần.
“Ngươi cố ý đúng không?”. Một tên võ giả ngũ giai tam đoạn đứng dậy, hắn lúc này thân thể còn có chút đau đớn, nhưng mà vẫn trừng lớn con mắt nhìn Lạc Cảnh Thiết quát lên.
“Làm sao sớm không dùng? Cố ý phải không?!”.
“Hắn tuyệt đối cố ý, chắc chắn là ghi thù chúng ta lúc còn ở trên phi thuyền!”.
Một đám người đột nhiên đem Lạc Cảnh Thiên vây lại, ánh mắt đều tức giận đỏ bừng.
“Đủ! Cứu các ngươi, các ngươi còn luận sự?!”. Tên cơ bắp kia đột nhiên vì Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
Nhưng mà, đáng tiếc Lạc Cảnh Thiên cũng không muốn hắn lên tiếng, cho nên lập tức đáp lại.
“Chuyện của ta, cùng ngươi không liên quan, tránh xa một chút, được chứ?!”.
“Ngươi! Hừ, không biết tốt xấu!”. Tên cơ bắp tức giận nói một câu, sau đó liền mặc kệ.
“Muốn động thủ?!”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn mười mấy người xung quanh, vẻ mặt mang theo vẻ châm chọc hỏi.
“Ngươi cho rằng chúng ta không dám?!”.
“Ta đương nhiên tin, dù sao các ngươi còn dám ăn phân lớn lên, nếu không miệng làm sao thối được như thế? Ta đương nhiên là tin rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng châm chọc nói.
“Ngươi! Đáng chết!”.
Có một tên võ giả nhịn không được tức giận một quyền đánh tới. Mà những người khác do dự một chút không biết nên động thủ hay không, có người thậm chí đã giơ lên nắm đấm, nhưng mà một giây sau, cả đám đều ngây ra như phỗng.
Bởi vì, cái tên xuất thủ kia, đột nhiên bị Lạc Cảnh Thiên nắm lấy cổ giơ lên, sau đó…
Răng rắc!
Cổ họng của hắn bị Lạc Cảnh Thiên bóp nát.
Chết tại chỗ!
Tĩnh!
Không gian lúc này yên tĩnh tới đáng sợ, mấy trăm người đồng thời nhìn về phía này, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc pha lẫn một chút sợ hãi.
“Ta có thể cho rằng, các ngươi là muốn động thủ với ta?”.
Nhìn mấy người xung quanh, Lạc Cảnh Thiên đem xác tên kia ném đi, sau đó lạnh lùng hỏi.
“Ngươi… ngươi giết hắn?!”.
“Không không không, đây là tự vệ. Luật ghi rất rõ ràng, tại bên ngoài, nếu bị người khác công kích, có thể tự do phản kích, bất kể sống chết. Hắn hướng ta ra tay, ta tự vệ, không quá đáng chứ? Còn các ngươi…”.
Lời chưa nói xong, đám người xung quanh liền lùi lại vài bước.
“Nhưng mà… luật cũng không nói, giết người là phạm pháp!”.
Ngay tại lúc này, tên cơ bắp kia đột nhiên lên tiếng.
Mấy người bao vây Lạc Cảnh Thiên nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt ra tay.
Nói đùa, FwacZ hắn dám giết người, họ vừa mới muốn hướng hắn ra tay, hiển nhiên là cùng hắn đã kết thù. Nếu như để hắn sống… Không cần nói cũng biết, đám người liền bị lời nói của tên cơ bắp làm ảnh hưởng tới phán đoán của mình.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, tên cơ bắp là muốn thăm dò hắn? Xem ra hình thể to cao cũng không phải tất cả đều là não đậu hũ. Nhìn đám người công kích tới, Lạc Cảnh Thiên bàn tay xuất hiện chủy thủ.
Những người này, toàn bộ đều là ngũ giải ngũ đoạn trở xuống, cao nhất mới cao hơn hắn năm đoạn. Muốn giết… thật đúng là đơn giản cực kỳ.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Lạc Cảnh Thiên hóa thành mấy đạo tàn ảnh, mấy người vây quanh hắn đột nhiên khựng lại, cổ hạo đổ ra máu tươi. Chỉ một giây, toàn bộ đều bị hắn cắt đứt cổ họng.
Ầm!
Thân thể ngã xuống đất trong vũng máu, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Xung quanh, lần nữa yên tĩnh như chết.
(PS: hôm nay 2c thôi nhé, tác bị cảm rồi, ngủ suốt chiều đến giờ)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc