Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 470: Uy hiếp ta? Còn kém lắm



Đổi lại là bình thường, cấp bậc bán thần trở lên sẽ không động thủ với những người như họ. Nhưng nếu đổi lại là hiện tại… chỉ sợ khó mà nói. Bất quá nàng cũng chỉ là giật mình trước thân phận bí ẩn của Lạc Cảnh Thiên. Ám Thần Lệnh ngàn năm cũng chắc chắc xuất hiện được một cái, vậy mà hắn lại có được.

Nàng cũng không cho rằng Ám Thần xuất hiện sẽ có thể giết chết mình, dù sao cấp bậc như nàng, ai lại không có thủ đoạn tự vệ? Bản thân nàng cũng có một cái Bình Minh Lệnh, cho nên dù Lạc Cảnh Thiên đem Ám Thần gọi ra nàng cũng không sợ.

Nhưng mà… nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại ép nàng trả lời câu hỏi kỳ quái này, nàng liền tò mò.

“Đại Bạch là sủng vật của sư muội ta, ta mượn của nàng”. Thần nữ trầm ngâm một chút rồi nói.

“Sư muội ngươi tên gì?”.

“… Lạc Tuyết Giai”.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên mặc dù có chút phán đoán, nhưng vẫn âm thầm thở ra một hơi.

“Có thể nói cho ta biết nàng hiện tại thế nào sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ngươi cùng tiểu Giai có quan hệ gì?”.

“Không quan hệ gì tới ngươi, trả lời ta”.

“Không thể!”.

“Ngươi không sợ?!”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày khó hiểu hỏi.

“Ngươi có thể thử xem một chút”. Thần nữ cười nhạt nói.

“… Rất tốt!”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười lạnh, hắn vận dụng ma lực đem tiểu Long Mã đưa về phía hai con Long Mã kia.

Hai con Long Mã thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, sau đó liền đem tiểu Long Mã nhận lấy rồi chạy mất.

“Ngươi!”. Thần nữ tức giận nói không ra lời, nhưng lý trí để nàng không động thủ. Trước khi xác định thân phận của Lạc Cảnh Thiên, nàng không muốn đi cùng hắn liều mạng.

Nhưng mà nghĩ tới tiểu Long Mã đã tới tay lại bị đoạt đi, nàng liền nhịn không được, thế là bắt đầu nói.

“Ngươi hẳn là có cảm tình với tiểu Giai, đúng không? Hẳn là xuất thân cùng một nơi? Ngươi tin hay không ta trở về liền bắt đầu hạ thủ với nàng?!”.

“Ha ha, chỉ cần nàng không chết, ngươi cứ tùy tiện. Bất quá tương lai khi ta đủ thực lực, cũng là lúc ngươi cùng gia tộc ngươi vì đó mà trả giá”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

“Nếu như ta giết nàng đây?”. Thần nữ không cho đó là quan trọng, hơi khẽ nghiêng đầu cười hỏi.

Nàng cảm thấy Lạc Cảnh Thiên là đang tức giận nên muốn cố ý kích động hắn một chút.

“Như vậy ta có thể khẳng định một ngày sau khi nàng chết, tam đại Linh Quốc sẽ toàn lực tấn công Bình Mình Đế Quốc. Bình Minh Nữ Thần sẽ vì có một đệ tử như ngươi mà vẫn lạc”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói. Nhưng mà từ trong lời nói của hắn lộ ra vẻ tự tin cùng vô tận sát khí đủ để làm người khác lạnh sống lưng.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”. Một tên hắc y nhịn không được trào phúng nói.

Người này chính là kẻ lúc trước mà Sở Như Mộng gây hấn.

“Ngươi không có tư cách lên tiếng, chỉ dùng một chút mưu kế liền để các ngươi chết một đống lớn cũng không ngại nhảy ra lảm nhảm? Không thấy xấu hổ sao?”. Sở Như Mộng ở phía sau khinh bỉ đáp.

“Hóa ra là các ngươi!”. Tên dẫn đầu Bình Minh Đế Quốc bật thốt.

“Hắn thế nào?”. Thần nữ kinh ngạc hỏi.

Tên chỉ huy nói ra toàn bộ sự việc, thần nữ trong nháy mắt liền hiểu rõ toàn bộ, nàng ánh mắt kinh ngạc nhìn về Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nói.

“Thật đúng là mưu kế âm hiểm. Ngay cả người mình cũng có thể hố chết một đống lớn, quả không hổ là Linh Quốc. Nếu không phải ngươi có Ám Thần Lệnh, ta đều cho rằng ngươi là người Bình Minh Đế Quốc chúng ta đâu”.

“Một đám thiểu năng trí tuệ, bị hai chúng ta hố còn vì chúng ta làm việc. Nếu ngươi không xuất hiện, nói không chừng hiện tại hai chúng ta đều đã trở về rồi”. Sở Như Mộng dưa lưng vào vách động nhàn nhạt nói.

“Ngươi!”. Đám hắc y bị lời nói của Sở Như Mộng làm tức muốn hộc máu.

Không chỉ là họ, còn có đám người Bình Minh Đế Quốc, nghĩ tới cảnh vừa rồi họ kém chút liền chôn thân tại đây, cả đám đều tức muốn nổ phổi. Rất muốn đi lên cho Sở Như Mộng vài đao.

“Xinh đẹp như vậy lại có tâm địa ác độc như thế, thật đúng là đáng tiếc. Có điều, hắn mặc dù ta không giết được, nhưng để người như ngươi sống, có lẽ tương lai sẽ là mối họa của chúng ta. Ngươi nói… ta nên giết ngươi hay không? Hoặc là… ngươi nói, ta giết nàng, ngươi có thể làm gì đây?!”. Thần nữ ánh mắt híp lại nhìn Sở Như Mộng, hơn nữa còn cười cười nhìn Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Ngươi động được ‘nàng’ một sợi tóc xem như ta thua”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.

Thật cho rằng Sở Như Mộng dễ chọc? Con hàng này nhưng là tử tước, thứ bảo mệnh nhưng so hắn cũng chẳng kém. Bất quá…

“Ngươi thật không quan tâm?!”. Thấy thái độ của Lạc Cảnh Thiên, thần nữ kinh ngạc hỏi.

“Hay là ngươi thử động thủ một chút xem?”. Sở Như Mộng nói.

“Tiểu Long!”. Thần nữ nhếch miệng khẽ nói.

Dực Long lập tức bay lên lao thẳng về phía Sở Như Mộng, nhưng mà nửa đường liền bị Đại Bạch cản lại.

“Còn nói không quan tâm?”. Thần nữ cười cười nhìn Lạc Cảnh Thiên.

“Ý ‘nàng’ nói là muốn ngươi tự mình động thủ”. Lạc Cảnh Thiên nói xong, tạo ra tư thế mời.

Thân nữ ngẩn ra, bất quá nàng cũng không có động thủ. Ai biết được nếu thật động thủ sẽ có kết quả thế nào, hơn nữa thân phận Sở Như Mộng là gì nàng cũng không biết, ở cấp độ như nàng, có một cái quy tắc chính là không thể động thủ với thực lực lục giai trở xuống.

Mặc dù chỉ là mặt nổi, mặt tối ngươi giết hay không không quan trọng, nhưng nếu là giết phải người có thân thế lớn, như vậy liền phiền phức. Dù là đối địch cũng vậy.

“Rất tốt, hôm nay xem như ta thua. Bất quá… tương lai nếu như ngươi bước vào chiến trường cấp độ cao, như vậy liền không có người có thể bảo vệ ngươi. Chúng ta đi”. Thần nữ trầm giọng nói.

Dứt lời, đám người Bình Minh Đế Quốc mặc dù không cam lòng, nhưng mà vẫn kích hoạt trận pháp trên huy chương trở về.

“Đại Bạch!”. Thần nữ thấy Đại Bạch không chịu đi liền khẽ quát.

“Y A”. Đại Bạch hướng về phía Lạc Cảnh Thiên kêu lên.

Lạc Cảnh Thiên ra hiệu cho nó rời đi, mặc dù không biết thần nữ cùng tiểu Giai quan hệ thế nào, nhưng có thể để tiểu Giai đem Đại Bạch cho nàng mượn, chứng tỏ quan hệ cũng rất tốt.

Lại thêm Bình Minh Nữ Thần từng cam kết qua, an toàn của nàng không cần phải bàn cãi.

Mà lúc này, ngay khi đám người Bình Minh Đế Quốc rời đi, đám người hắc y đem hai người Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng vây lại.

“Các ngươi có gì muốn nói không?”. Tên nam tử có mâu thuẫn với Sở Như Mộng lên tiếng.

“Muốn động thủ? Không muốn trở về sao? Đều muốn thất bại trong nhiệm vụ lần này?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ngươi nghĩ ta không dám giết các ngươi? Ám Thần Lệnh ta biết, nhưng ở đây không phải Hắc Hỏa Thiên Hà, trước khi Ám Thần tới, đủ thời gian ta giết các ngươi rồi”. Tên kia lạnh lùng nói.

“Đừng chỉ nói miệng, trực tiếp động thủ không tốt sao? Bất quá… các ngươi xác định muốn giết chúng ta? Phải biết nơi này có không ít người của Bình Minh Đế Quốc chết đi. Trên thân huy chương còn chưa tháo xuống đâu”.

“Hơn nữa, nếu Ám Thần Lệnh nát, như vậy Ám Thần sẽ vì người nắm giữ chết đi báo thù. Các ngươi cái gì cũng không lấy được, còn phải vì chúng ta ahW4m chôn cùng. Chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ, chết vài người cùng các ngươi không liên quan mà phải chết ở chỗ này. Đáng không?”. Sở Như Mộng cười nhạt nói.

“Cái gì là mâu thuẫn nhỏ? Chúng ta đều kém chút liền chết ngươi nói là nhỏ? Chết vài người? Ngươi đối với ‘vài người’ có hiểu lầm gì sao?!”. Tên kia đen mặt lại nói.

“Không phải các ngươi vẫn chưa chết sao? Lại nói, những người kia đều là thân nhân của ngươi? Cần gì vì chúng mà đau lòng. Ban đầu ta không phải nói rất rõ ràng? Nguy hiểm cùng đánh đổi là ngang nhau. Chết những người kia, các ngươi đạt được nhưng là vô cùng lớn, quan trọng nhất là… chúng ta biết cách trở về, còn các ngươi thì không”. Sở Như Mộng nói.

Đám người nghe vậy quả thật cảm thấy có lý, mặc dù Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên hố họ, lợi dụng họ. Nhưng mà hiện tại họ thật sự chưa chết, hơn nữa với số lượng huy chương kia, đủ để họ chia rất nhiều, tối thiểu nhất mỗi người cũng được hai cái, chưa tính số hạ đẳng thú chết đi, lại còn cả hai con trung đẳng thú nữa.

Hơn nữa, hai người này còn biết cách trở về?!

“Hiện tại, còn muốn giết chúng ta không?!”. Sở Như Mộng nhìn tên kia hỏi.

“… Ngươi xác định có cách trở về?”. Tên kia trầm tư một chút rồi hỏi.

“Đương nhiên”.

“Tốt, đã vậy chuyện này liền trôi qua. Nhưng ta muốn hai người các ngươi xin lỗi chúng ta, điều này không quá đáng chứ?!”.

“Xin lỗi? Không có khả năng. Ngươi không muốn có thể động thủ, chúng ta không ép buộc. Bất quá, đến lúc đó ta cũng không dám chắc kết cục ngươi có tốt như hiện tại hay không”. Sở Như Mộng híp mắt nói.

Đám người: …

“Xem như ngươi đủ hung ác, các ngươi đem huy chương lấy tới chúng ta chia, đừng để cho hai tên này nhúng chàm. Cả hạ đẳng thú nữa, đừng để lại một con nào”. Tên kia tức giận nói.

Rất nhanh, huy chương liền bị chia đều, ngay cả không gian thú cũng bị chia sạch sẽ.

“Hiện tại nói cho ta, làm sao trở về”.

Sở Như Mộng trong đầu lóe lên ý tưởng, hắn đi tới, xòe tay ra nói.

“Cho ta mượn một cái huy chương của Bình Minh Đế Quốc”.

Tên kia không hiểu, bất quá vẫn đưa cho hắn một cái.

“Nhìn kỹ a, đầu tiên đem linh lực truyền vào, sau đó…”. Sở Như Mộng còn chưa nói xong liền đem huy chương ép vào trên người tên kia, trong nháy mắt, tên kia bị truyền tống biến mất tại chỗ.

“Hắc. Uy hiếp ta? Còn kém lắm!”. Sở Như Mộng cười lạnh nói.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.