Đám người Lạc Cảnh Thiên theo dấu, tốn nửa ngày mới tìm được vị trí của chúng. Nhóm người này là người của Tam Quan Đế Quốc, một trong ngũ đại Tinh Quốc, dưới sự cai trị của ba vị chân thần.
Từ xa xa nhìn lại, họ hết thảy có 15 người.
Trên Đệ Cửu Tinh Vực, rất ít người có thể một mình sống sót, đa phần đều phải gia nhập một đội ngũ hoặc tổ kiến chính đội ngũ của mình. Dù sao trên này nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Đây còn là nằm gần rìa tinh vực, nếu như đi vào tinh cầu trung tâm, đó mới gọi là khủng bố.
Lạc Cảnh Thiên để cho đám người rút đi, còn hắn ở lại quan sát.
Hai mươi ngày sau đó, Lạc Cảnh Thiên xem như nắm được tất cả thời gian hoạt động của họ. Cứ cách năm ngày, đám người này lại có 10 người rời đi, chỉ ở lại có năm người, trong đó có ba tên là lục giai ngũ đoạn, một tên tứ đoạn còn lại một tên là ngũ giai đỉnh phong.
Hắn giống như phát hiện một điểm kỳ quái, có vẻ như mỗi cái đội ngũ đều có một vị mộc hệ pháp sư, hơn nữa còn là ngũ giai. Mà vị pháp sư này là một cái nữ tử, dáng dấp còn rất không tệ.
Bất quá đáng tiếc, là một cái ‘xe buýt’, hắn nhưng tận mắt thấy… vẫn là không nói, tránh cho mất hài hòa.
“Năm người, đại tỷ, ngươi cùng Nhĩ Tư, Hắc Hùng khống chế ba tên ngũ đoạn, còn tên tứ đoạn cùng nữ pháp sư kia để ta. Thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.
“Ngươi được không?”. Bối Nhĩ Tư hỏi.
“Nam nhân làm sao lại nói không được? Tứ đoạn mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói, còn liếc nhìn Hắc Hùng một cái.
“Nếu không để Hắc Hùng giúp ngươi? Ta kiềm chế lại hai tên ngũ giai, nhị muội cùng một tên khác dây dưa không có vấn đề”. Ngọc La Sát nói.
“Không cần, có hắn ta không động thủ được, chẳng may hắn chết thì làm sao? Ta cũng không muốn chịu trách nhiệm này”.
“Ngươi!”.
“Được rồi, Hắc Hùng, tin tưởng hắn một lần”. Ngọc La Sát nhẹ giọng nói.
“Hừ!”. Hắc Hùng nghe vậy chỉ có thể nghe theo, hắn hừ một tiếng rồi không nói thêm gì.
“Tiểu Phong, ngươi ở lại đây canh chừng, có người tới lập tức kêu lên, nhớ chứ?”.
“Yên tâm Thiên ca, ta biết phải làm cái gì”.
“Tốt, chuẩn bị hành động”.
Bên dưới một cái thung lũng nhỏ, nằm bên trong hốc đá có một cái động nhỏ, là nơi đám người kia đang ẩn nấp cũng như tránh né không gian thú. Mấy người Lạc Cảnh Thiên cẩn thận đi tới, khoảng cách chỉ còn chưa tới một trăm mét, Lạc Cảnh Thiên liền ra hiệu dừng lại.
“Thế nào?!”.
Lạc Cảnh Thiên cười hắc hắc hai tiếng, bàn tay đưa ra, ma văn bắt đầu khắc họa, sau đó rơi vào trên người Bối Nhĩ Tư, trong nháy mắt, Bối Nhĩ Tư hình dáng liền biến thành một tên trong nhóm người kia.
“Đây là…”. Ngọc La Sát kinh ngạc che miệng.
“Ha ha, ta nhưng là pháp sư, ảo cảnh, đơn giản thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
“… Là cổ ma pháp?”. Bối Nhĩ Tư trầm tư đôi chút rồi hỏi.
“Xem như thế đi. Mặc dù có chút bán thành phẩm, nhưng mà che mắt đám người kia không có vấn đề, chỉ cần trong bọn chúng không có người linh hồn lực cao hơn ta, như vậy liền sẽ không phát hiện vấn đề”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
Ngay sau đó, hắn liền đưa tay lên tiếp tục thi pháp, rất nhanh, hắn, Ngọc La Sát cùng với Hắc Hùng vẻ ngoài liền bị một tầng ma lực bao phủ, sau đó bắt đầu biến đổi.
Lạc Cảnh Thiên cùng Ngọc La Sát biến thành hai tên lục giai lục đoạn dẫn đầu kia, Hắc Hùng cùng Bối Nhĩ Tư thì biến thành hai người theo sau.
“Đúng, tốt nhất đừng giết chết chúng, ít nhất để lại ba người, cũng đừng hủy Linh Tâm của chúng, nếu mang theo dây trói linh lực thì cố gắng bắt sống”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Để làm gì?!”.
“Một lát nữa sẽ biết, đi thôi, thời gian duy trì không được lâu, nhớ kỹ, chú ý ánh mắt của ta, đừng vội vàng động thủ, cũng đừng lên tiếng, cứ như lúc bình thường là được”.
Mấy người Ngọc La Sát mặc dù không hiểu, nhưng cơ hội này thật sự rất tuyệt, chỉ cần cẩn thận, giết hết đám người kia không có vấn đề gì.
Lạc Cảnh Thiên cùng Ngọc La Sát dẫn đầu đi tới.
Đám người bên trong nghe được động tĩnh, vội vã chạy ra, nhưng khi thấy được người tới họ liền bình thường lại.
“Lão đại, các ngươi làm sao đột nhiên trở về?!”. Một người tò mò hỏi.
“Phía bên kia xuất hiện cao đẳng thú, mẹ nó, đi một chuyến tay không. Những người khác tách ra chạy, cũng không biết có trở về được không”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
“Lão đại, ngươi không bị thương chứ?!”.
“Không sao, chết tiệt, tiểu Mỹ, tới”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay vẫy vẫy nữ pháp sư kia nói.
“Lão đại, thế nào?!”.
“Hắc, bị kinh hãi, muốn để ngươi giúp ta ép một chút”. Lạc Cảnh Thiên cười ha hả, đem nàng ôm vào ngực, bàn tay bắt đầu trên thân di chuyển.
Mấy người Ngọc La Sát sắc mặt cổ quái, bất quá cũng không nói lời nào, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
“Lão đại, vài phòng a, nơi này không…”.
“Ngậm miệng!”. Lạc Cảnh Thiên lật nàng lại, tay giơ lên vỗ vào mông nàng một cái khẽ quát, lực đạo còn không nhỏ.
“Ngô…”. Nữ tử kia nhất thời rên rỉ.
“Đi, vào phòng chờ ta”. Lạc Cảnh Thiên đem nàng kéo lên rồi nói.
Tiểu Mỹ sắc mặt đỏ bừng, sau đó vội vàng chạy vào trong phòng.
“Các ngươi tới gần một chút, ngồi xuống phía dưới”. Lạc Cảnh Thiên chỉ vào bàn nói.
Đám người khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Lạc Cảnh Thiên ngồi ở vị trí chủ tọa, Ngọc La Sát ngồi bên cạnh, mặt lạnh không nói lời nào.
“Lão đại, có chuyện gì sao?!”. Một tên nam tử hiếu kỳ hỏi.
“Ta muốn chuẩn bị tiến đánh một nhóm người Linh Quốc, các ngươi cảm thấy thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Linh Quốc? Lão đại, là mới tới? Vẫn là…”.
“Là một nhóm người mới, nghe nói có khoảng 10 người tạo thành một đội, thực lực cao nhất là lục giai ngũ đoạn, chẳng qua…”. Lạc Cảnh Thiên dừng lại một chút, ánh mắt nhìn ra xung quanh sau đó nói.
“Chẳng qua trong nhóm người này có một nữ tử, nàng gọi Sở Như Mộng, là một vị tử tước. Thực lực chân chính rất mạnh, cho nên ta muốn hỏi ý kiến các ngươi, có nên động thủ hay không, dù sao hệ số nguy hiểm cũng có chút lớn, bất quá… nếu bắt được nàng giao nộp lên, như vậy chúng ta liền sẽ có số lớn tài nguyên tha hồ hưởng lạc”.
“Lão đại, không đúng chứ? Sở Như Mộng… cái tên này ta có nghe qua. Bất quá hình như không phải mới tới”. Tên tứ đoạn kia bỗng khó hiểu nói.
“Ngươi nghe qua nàng?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.
Hắn là thật sự bị kinh ngạc, chẳng lẽ con hàng kia nổi danh?!
“Ta không biết lão đại ngươi nói có phải cùng một người hay không, nhưng phía Linh Quốc, xác thực có một người gọi Sở Như Mộng, nhưng mà cũng không phải người mới. Nghe nói đã tới đây được vài tháng, chỉ trong thời gian ngắn liền khống chế được một số lớn người, thủ hạ rất nhiều”. Tên kia đáp.
Lạc Cảnh Thiên suy tư trong chốc lát, hắn đứng dậy, chậm rãi sải bước về phía tên tứ giai kia nhưng không có nhìn thẳng hắn, mà là vừa đi vừa nhìn đám người nói.
“Đã như vậy, có một số việc ta cũng nên nói cho các ngươi biết, đó chính là, ta muốn cùng lão nhị nói vài lời, ta cùng hắn… có chút mâu thuẫn”. Lạc Cảnh Thiên dừng lại phía sau lưng tên tứ đoạn, âm thanh nhàn nhạt vang lên.
“Mâu thuẫn?!”.
“Đúng vậy, lão nhị hắn có một cái tật xấu các ngươi hẳn cũng biết…”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh kéo dài, ánh mắt ra hiệu cho mấy người Ngọc La Sát, hắn hơi thấp đầu xuống, sau đó âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Hắn có tật xấu, chính là hắn vốn là… địch nhân”.
Phanh phanh phanh!
Vừa dứt lời, mấy người Ngọc La Sát liền lập tức động thủ, khoảng cách gần như vậy, muốn né tránh là không thể nào. Tên tứ giai kia thấy vậy kinh hãi không thôi, nhưng mà một giây sau, từ phía sau, một cánh tay đưa lên mang theo chủy thủ, trực tiếp đâm vào ngực hắn.
Phốc!
Máu tươi phun ra, tên lục giai tứ đoạn kia trong nháy mắt ngã xuống đất vặn vẹo, thân thể bị Bạch Cốt Tiêu hút sạch sinh cơ, chỉ còn lại một cái xác khô.
Những người khác toàn bộ bị đánh bại, trong đó một tên bị trọng thương. Bối Nhĩ Tư lập tức lấy ra dây trói linh lực đem chúng trói lại.
“Lão… lão đại, vì cái gì?!”. Một tên trong đó khóe miệng rỉ máu, ánh mắt khó tin nhìn Lạc Cảnh Thiên.
“Bởi vì… ta vốn không phải lão đại của các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, trong giây lát, vẻ ngoài của họ biến đổi, trở lại bộ dáng lúc thường.
“Là các ngươi!”. Một tên trong đó ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, âm thanh khó tin vang lên.
Lạc Cảnh Thiên cười lạnh, bàn tay đưa ra nắm lên cái xác khô bên dưới, ngón tay duỗi ra trực tiếp đâm xuyên vào trong đầu, trong nháy mắt, vô số thông tin truyền vào đầu hắn.
“Ba tên sống sót, đây đủ, Nhĩ Tư, ngươi vào trong đem nữ nhân kia mang ra, đừng tổn thương nàng”. Ycmf6 Lạc Cảnh Thiên nói.
“Thế nào? Động tâm?”. Bối Nhĩ Tư hừ một tiếng hỏi.
“… Đừng đùa. Nàng là pháp sư, hơn nữa trong chuyện này nàng đóng vai trò chủ yếu. Hắc, nếu như thân thể bị thương, như vậy liền không có tác dụng, thời gian kéo quá dài ta cũng không thích”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười âm hiểm nói.
Mấy người kia không hiểu, chỉ cảm thấy nhất thời rùng mình.
Nụ cười này cũng quá biến thái chứ?!
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.