“Chính là thứ mà một trong mấy hồn tu tu luyện? Nhưng không phải chỉ có thể khống chế khôi lỗi sao?”.
“Không sai, bất quá… ta có biện pháp biến chúng thành khôi lỗi mà vẫn giữ chúng sống sót”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Cái gì? Ngươi… ngươi nói là thật?!”. Ngọc La Sát kinh hãi kêu lên.
“Đương nhiên, đại loại như này”.
Lạc Cảnh Thiên nói xong, hắn đi tới bên cạnh ba tên kia, bàn tay đưa ra nắm tóc một tên trong đó kéo lại, sau đó linh hồn bắt đầu xâm lấn. Một lát sau đó, chỉ thấy ánh mắt tên kia dại ra, khóe miệng còn chảy ra nước dãi.
Tách!
Lạc Cảnh Thiên nhẹ búng tay một cái, tên kia liền tỉnh lại, hắn đưa tay đem dây trói gỡ ra, điều này làm đám người giật nảy cả mình, nhưng mà sau đó, cả đám đều trợn tròn mắt.
“Chủ nhân”.
“Ngồi xuống đi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói, tên kia nghe vậy lập tức ngồi xuống ngay ngắn, giống như một cái khôi lỗi không có bất kỳ cảm xúc gì.
“Ngươi… ngươi làm sao làm được?!”. Hắc Hùng kinh hãi hỏi.
“Xáo trộn ký ức của hắn, chế tạo một chút ảo cảnh trong não hải, mặc dù biện pháp này có chút sơ sót, có thể bị phát hiện, nhưng mà nếu như bị tập kích, hắn lại bị thương, sẽ không có ai đi tìm hiểu, chỉ cho rằng hắn mệt mỏi”.
“Thời gian hẳn là không lâu, có lẽ khoảng 3 ngày sau hắn sẽ thoát khỏi ảo cảnh, bất quá… ba ngày đầy đủ”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
“Không có vấn đề chứ?!”. Ngọc La Sát hỏi.
“Yên tâm, trừ khi hắn linh hồn lực mạnh hơn ta, nếu không đừng nghĩ thoát khốn”. Lạc Cảnh Thiên nói xong, ánh mắt liếc qua nhìn Hắc Hùng, nở ra nụ cười quái dị nói.
“Muốn thử một chút không?!”.
Hắc Hùng bị nụ cười của hắn dọa sợ, nhất thời lùi lại một bước.
Bối Nhĩ Tư lúc này mang theo tiểu Mỹ đi ra, tiểu Mỹ toàn thân bị trói lại, cũng không có bất kỳ dấu hiệu bị thương nào.
Cũng đúng, một cái lục giai ngũ đoạn muốn khống chế một cái ngũ giai đỉnh còn không phải đơn giản?!
Tiểu Mỹ vốn là không biết gì, nhưng khi đi ra liền gặp được đám người Lạc Cảnh Thiên, bản thân nàng cũng là pháp sư, nàng rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lạc Cảnh Thiên đem hai tên còn lại cũng biến thành khôi lỗi, trước sự kinh hãi của tiểu Mỹ, hắn chậm rãi đi tới, bàn tay đưa ra nâng cằm nàng lên rồi nhẹ giọng nói.
“Tiểu mỹ nữ, muốn biến thành như họ không? Không có tư tưởng, không có ý thức, chỉ là một cái khôi lỗi sống sót quá ngày. Muốn sao?”.
“Không… không muốn”.
“Hắc, vậy nói cho ta biết, bình thường ngươi cùng người nào phát sinh quan hệ?”.
“Là… là lão đại cùng nhị gia. Trong… trong đội chỉ có mình ta là nữ, cho nên… cho nên…”.
“Bình tĩnh một chút, không cần căng thẳng. Thả lỏng”.
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười ma mãnh, hắn đặt tay lên đầu nàng nhẹ xoa xoa, giống như là đang an cwYTL ủi nàng, nhưng thực tế là đang dẫn đạo ý thức của nàng, sau một lát, tiểu Mỹ đôi mắt dần khép lại, sau đó nằm xuống ngủ.
“Ngươi làm gì rồi?”. Bối Nhĩ Tư hỏi.
“Còn chưa có xong đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói, sau đó tay đưa ra, ma lực bao phủ bàn tay, tay còn lại vẽ lên ma văn, tạo ra một đạo ma văn kỳ quái.
Sau đó, từng đạo hắc khí chui xuất hiện rồi chui vào trong cơ thể nàng.
“Hắc… hắc ma pháp!”. Ngọc La Sát con ngươi co rút lại kinh hãi kêu lên.
“Đại tỷ, không cần thiết phải kinh ngạc như vậy”.
“Ngươi dùng là hắc ma pháp?”.
“Chính xác hơn là một loại nguyền rủa, chỉ cần phát sinh quan hệ, nguyền rủa sẽ phát động, bắt đầu xâm nhập cơ thể lẫn nhau tạo thành một cái linh hồn trường thuật, chính là loại hắc ma pháp đem linh hồn ăn mòn”.
“Nếu như chủ thể bản thân là xử nữ thì sẽ không bị gì, nhưng… nếu như không phải, vậy thì cũng sẽ dính phải nguyền rủa”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Thật ác độc”. Bối Nhĩ Tư nhíu mày nói.
“… Ngươi nói làm ta kém chút quên rằng ngươi là tinh tặc, cũng không biết là người nào mang ta về muốn rút ra huyết mạch lực đâu”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật nói.
“Được rồi, hiện tại nên làm gì tiếp theo?”. Ngọc La Sát hỏi.
“Không gấp, hai ngày nữa đám người kia sẽ trở về, chỉ cần nữ nhân này cùng hai tên lục giai lục đoạn kia phát sinh quan hệ, những người khác liền thành bù nhìn. Hơn nữa, còn có ba con rối có thể sử dụng đâu”.
“Ngươi có đem nàng biến thành khôi lỗi sao?”.
“Đem ký ức của nàng xóa, cũng cho nàng một chút ám chỉ, vốn cho rằng tốn chút thời gian, nhưng nữ nhân này mặc dù là pháp sư, đáng tiếc linh hồn lực quá kém, ý trí cũng yếu tới mức thương cảm. Thật đúng là sỉ nhục cho pháp sư đâu”. Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói.
Bối Nhĩ Tư nghe vậy nhất thời im lặng, cũng không phải ai cũng biến thái như ngươi.
Đám người sau khi làm xong liền bắt đầu rút đi, ẩn nấp ở gần đó.
Hai ngày sau, đúng như Lạc Cảnh Thiên nói, đám người kia liền trở về.
“Các ngươi…”. Lão đại nhìn đám người ai nấy cũng bị thương liền kinh ngạc hỏi.
“Lão đại, chúng ta… chúng ta…”.
Tiểu Mỹ khóc lóc đem sự việc nói ra, chính là đạo ký ức mà Lạc Cảnh Thiên đặt vào trong đầu nàng, theo lời nàng nói, mấy người Lạc Cảnh Thiên vô tình xuất hiện ở đây, có cả Ngọc La Sát.
Sau đó liền xảy ra chiến đấu, cuối cùng đám người Ngọc La Sát bị thương rời đi, còn phía họ thì chết mất một người, những người khác bị thương nặng.
Vị lão đại kia cũng không nghi ngờ gì, dù sao một cái lục giai lục đoạn cùng ba tên lục giai ngũ đoạn chiến đấu, gặp phải kết cục này cũng là bình thường.
“Cẩn thận canh chừng, đám người kia sợ rằng sẽ lại tới đánh lén”. Lão đại nói, sau đó suốt một ngày đám người cẩn thận kiểm tra xung quanh, khi xác định đám người Lạc Cảnh Thiên không có ẩn thân xung quanh đó mới yên tâm trở lại trong động.
“Lão đại, ngươi khổ cực rồi”. Tiểu Mỹ đi tới, rất là nhu thuận đưa tay ra giúp hắn xoa bóp vai, giọng nói mang theo nũng nịu vang lên.
“Hắc, cũng chỉ có tiểu Mỹ ngươi hiểu ta. Nơi đáng chết này không có ngươi ta thật đúng là không biết thế nào thích ứng”. Vị lão đại kia đem tiểu Mỹ kéo xuống ôm vào ngực cười nói.
Đứng gần đó, vị ‘lão nhị’ kia ánh mắt lóe lên vẻ ghen ghét, bất quá rất nhanh liền thu lại, cúi đầu không nói.
Lạc Cảnh Thiên thông qua Đệ Nhị Linh Hồn lưu lại âm thầm quan sát, thấy cảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên. Xem ra nữ nhân gọi tiểu Mỹ này không đơn giản, vốn cho rằng nàng chỉ là một cái ‘vật phẩm’ dùng để ‘chơi’, nhưng xem ra không phải như vậy.
Tâm cơ còn không nhỏ, đáng tiếc, nếu như hắn biết, cũng thăm dò ký ức nàng kỹ hơn, nói không chừng sẽ phát hiện, còn có thể để nàng cố ý đi khích bác ly gian hai người này, hiện tại xem ra chỉ có thể dùng kế hoạch trước đó đặt ra.
Rất nhanh, tiểu Mỹ cùng nam tử kia đi vào trong phòng bắt đầu ‘đại chiến’, qua một giờ, nam tử kia rất nhanh liền ngủ, mà Lạc Cảnh Thiên thì bắt đầu âm thâm để cho tiểu Mỹ đi tìm vị ‘lão nhị’ kia.
“Nhị gia”. Tiểu Mỹ âm thanh yếu ớt vang lên, nam tử nằm trong phòng nhíu mày đi tới đem cửa phòng mở ra.
Tiểu Mỹ thân thể nhào vào lòng hắn, nhưng mà làm Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc là, nam tử kia lại đem nàng đây ra.
“Mẹ nó, đem thân thể tẩy sạch sẽ, nếu không đừng nghĩ”.
Ba.
Ngay tại lúc này, vai Lạc Cảnh Thiên bị một người vỗ một cái làm hắn giật mình nhảy dựng lên, quay lại liền thấy Bỗi Nhĩ Tư đang nhìn hắn.
“Ngươi đang làm gì?!”.
“… Theo dõi chúng chứ còn có thể làm gì?!”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói, mẹ nó, đêm hôm, nữ nhân này không chút tiếng động nào đi tới vô vai hắn, kém chút đem hắn dọa ra bệnh tim.
“Tình hình thế nào rồi?”.
“Không có gì đặc biệt”.
“Đừng nói láo, mau nói”.
“…Ngươi muốn xem?”.
“Có thể không?!”.
“Vậy cũng đừng hối hận”.
Lạc Cảnh Thiên bàn tay ma lực hiện ra, sau đó quang mang léo lên một cái, trước mặt một cái hình chiếu lập thể hiện ra.
Vừa nhìn thấy hình ảnh, Bối Nhĩ Tư con ngươi trừng lớn, bởi vì nàng thấy được, nữ nhân gọi tiểu Mỹ kia đang tắm rửa, thân thể có thể nói là rất đẹp, đáng tiếc nhìn xuống bên dưới… lại là một cái hắc mộc nhĩ.
“Ngươi thích loại hình này?!”. Bối Nhĩ Tư nhìn hắn cổ quái hỏi.
Rất nhanh, hai người liền chăm chú nhìn lên hình chiếu, có điều cả hai không biết, phía sau lưng họ, một gương mặt hiện lên đầy vẻ quái dị nhìn lấy hai người, lại nhìn lấy hình chiếu.
Hai người này, nửa đêm nửa hôm xem thứ này là muốn làm gì?!
Một lát sau đó, tiểu Mỹ tắm xong, trên người quấn một cái khăn tắm, sau đó đi vào phòng nam tử kia…
(PS: Hình ảnh kế tiếp không thích hợp miêu tả, thỉnh tự động lên mạng tìm tòi)
Bối Nhĩ Tư gương mặt đỏ bừng, mặc dù nàng biết mấy chuyện này, nhưng mà chính diện quan sát người khác lại là một loại thể nghiệm khác, hơn nữa còn ngồi cạnh một cái nam nhân, nam nhân này còn mẹ nó vô cùng đẹp trai.
Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lạc Cảnh Thiên, nàng liền nhíu mày, không biết cố ý hay vô tình còn nhìn xuống dưới… Thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào nàng liền kỳ quái hỏi.
“Ngươi không thích nữ nhân?”.
“Ta lúc nào nói qua lời này?!”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn nàng, trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
“Vậy vì cái gì ngươi không có phản ứng? Ngươi sẽ không phải thái giám chứ?”.
“… Ta không có hứng thú với ngươi, thỉnh tránh ta xa một chút, cảm tạ!”. Lạc Cảnh Thiên khinh bỉ nói.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc