Bên trong phòng của mình, Hoàng Thiên Bá cầm một cuống ngọc giản trên tay nhìn qua sau đó thở dài nói với Gia Cát Tinh
“Đám người vô dụng kia không những không giết chết được Trác Phàm, bản thân ba bọn chúng còn bị thương nặng công thêm sáu tên trưởng lão cao tầng bị mất mạng. Nếu không phải bọn chúng còn có chút tác dụng thì ta đã san phẳng cái liên minh này rồi.”
Gia Cát Tinh vuốt vuốt chòm râu của mình nói.
“Gia chủ bình tĩnh. Dù sao bây giờ chúng ta đã đạt được đồ vật mình muốn. Thời khắc Đế Vương Phủ thống nhất Thiên Vũ sẽ không còn bao xa. Chuyện cần làm trước mắt là ngài mau chóng dung hợp công pháp kia sau đó luyện nó đến đại thành. Đến lúc đó, ở Thiên Vũ này ngài chính là vô địch.”
“Ta vẫn cảm thấy sự việc này không đơn giản như thế, Gia Cát Tinh không thể không nhìn ra việc Hoàng thất sẽ chen chân vào. Đế Vương Phủ vẫn không có động tĩnh e rằng còn có bí ẩn đằng sau.”
Âu Dương Chấn Thiên cũng trầm ngâm một hồi, nhưng rồi hắn lập tức lắc đầu. Hắn thân là tu giả chỉ giỏi dùng nắm đấm nói chuyện, bảo hắn suy nghĩ khác nào con voi dùng chân bẻ cây thay vì vòi.
Bên trong hoàng cung, hoàng đế đang cầm một cái ngọc giản đưa cho một tên thị vệ. Kiếm Vân Sơn đợi tên kia rời đi bèn mở miệng.
“Hoàng thượng, người làm như vậy có được không?”
Thở dài một tiếng, Hoàng đế trả lời.
“Đương nhiên là được, đây là cách tốt nhất để hoàn toàn dẹp yên đám người kia.”
Kiếm Vân Sơn không nói gì thêm còn Hoàng đế nheo đôi mắt lại nhìn về phương trời xa nói: “Xem ra không thể không lội vào vũng bùn này được rồi.”
Ở phía bên này, Trác Phàm đang định trở về Thiên Ma Tông thì cảm thấy cơ thể có dấu hiệu đột phá.
Không để ý đến hắn, Thanh Viêm Hỏa Phương quay đầu rời đi. Trác Phàm không hề biết lúc rời đi khuôn mặt nàng hiện lên biểu cảm kinh ngạc cùng khó tin