Sau khi nghe Triệu Nguyên Chỉ giải thích hắn mới rõ tường tận. Thì ra vài tháng trước Chu Nhược Hy theo đuổi “Triệu Nguyên” không thôi.
Gần như ngày ngày đều đến tìm Triệu Nguyên Chỉ. Hôm Hoàng cơ phủ tỉ thí với đệ tử Huyền cơ phủ, Chu Nhược Hy cũng tìm đến cỗ vũ cho nàng.
Nàng xinh đẹp như vậy, đám nam nhân kia làm sao mà không bị say đấm. Điển hình nhất chính là Chu Trọng, từ lần đó trở về hắn không ngừng mê luyến nàng. Thậm chí còn công khai theo đuổi.
Có điều Triệu Nguyên Chỉ từ đầu chí cuối vẫn chỉ xem Chu Trọng như bằng hữu nên nói rõ ra điều này.
Sau khi Trác Phàm biết rõ mọi việc, Chu Trọng gãi đầu cười cười nói: “Hôm nay ta đến để rủ Triệu sư muội sang Huyền cơ phủ một chuyến. Vừa hay tháng trước ta đột phá thiên huyền cảnh, hôm nay có trận luận bàn với Địa cơ phủ nên muốn thử sức. Nếu Trác sư đệ cũng ở đây hay là đi luôn đi.”
Trác Phàm mới trở về cũng không có việc gì nên chấp thuận ngay. Triệu Nguyên Chỉ thấy thế cũng đồng ý đi.
Dọc đường ba người ghé qua gặp quản sự, Trác Phàm trước đó đã thông tri việc mất đi lệnh bài. Bởi vì độ quan trọng của nó nên hắn bị trừ mất một nửa tài nguyên.
Đối với việc này Trác Phàm cũng không quan trọng lắm, dù sao đối với hắn cho dù Thiên Ma Tông cắt đi tài nguyên tu luyện thì cũng chả có việc gì.
“Nói tới lệnh bài mới nhớ, Trác Phàm, lúc ngươi rời đi không lâu có người tìm thấy lệnh bài của Trần Hạo Đông ở sườn đông Ma Thiên Sơn. Thì ra là hắn ta không nghe lệnh cấm của tông chủ mà đến đó nên bị người bế quan giết chết.”
Đang đi trên đường, Chu Trọng đột nhiên lên tiếng. Chính vì Trần Hạo Đông mà hắn bị Trần Hạo Nam đã thương nên có phần oán trách kể lại.
Trác Phàm cũng chỉ gật gù qua loa. Sau khi xuất quan, Trác Phàm nghe được mọi người nói về lệnh cấm kia liền đã có dự định làm vậy.
Rất rõ ràng hắn đã bị trọng thương rất nặng e rằng dù có lành lại cũng khó mà khôi phục như trước, tu vi sau này của hắn sẽ không tăng tiến được bao nhiêu nữa.
“Là ai?”
Chu Trọng ôm lấy đệ đệ trong tay gào thét sau đó nhìn lên phía trên đấu đài.
Một hán tử lực lưỡng đang khoanh tay nhìn xuống, một bên miệng nhếch lên khinh thường nhìn xuống phía dưới.
“La Thống, sao ngươi lại làm...”
Một tên đệ tử mở miệng lên tiếng lại bị người tên đài nhìn một cái liền lập ngậm miệng lại.
Tuy là Triệu Nguyên Chỉ cũng có thần thông của Thần Chiếu Cảnh nhưng suy cho cùng nàng vẫn không có công pháp thượng cấp như Trác Phàm cho nên xét về nguyên lực cùng nguyên thần vẫn chưa thể khiêu chiến vượt cấp được.
Triệu nguyên Chỉ còn muốn cãi thì Trác Phàm đã nhảy lên trên đấu đài trước sự ngạc nhiên của mọi người.
“Chu sư huynh, đệ đệ ngươi là bằng hữu tốt của ta. Hắn bị thương nặng như vậy ta rất tức giận cho nên có thể nhường ta khiêu chiến vị sư huynh này hay không?”
Chu Trọng nghe vậy kinh hãi vội vàng chạy đến nói nhỏ: “Trác Phàm ngươi làm gì vậy, mau đi xuống đi. Tuy ta đánh không lại hắn nhưng có sáu bảy phần làm hắn bị trọng thương đấy.”
Trác Phàm nghe thế xùy cười cũng nhỏ giọng trả lời: “Đừng quên huynh không đánh lại ta. Cứ yên tâm, ta đang muốn giãn gân cốt.”
Nói xong hắn đẩy Chu Trọng sang một bên tiến lại gần đối mặt với La Thống.
Ở phía dưới đấu đài, Chu Nhược Hy cũng bị một màn này chú ý. Đôi mắt đẹp nhìn lên nam tử đứng đối diện với La Thống thầm nghĩ: “Vị sư đệ này thật đẹp trai a.”
“Ta tưởng là ai, một tên vừa mới đột phá đến Thiên Huyền nhất trọng. Mau trở về Hoàng cơ phủ chơi với đám phế vật ở đó đi. Đừng ở đây làm tốn thời gian của lão tử.”
La Thống nhìn lệnh bài ở bên hông Trác Phàm lớn tiếng khinh thường nói.
“Đối với ta mà nói, so với bọn họ thì ngươi cũng là phế vật không khác gì đâu.”
Không như La Thống suy nghĩ, Trác Phàm không hề kinh sợ mà xùy cười.
“Muốn chết?”
Vừa dứt lời, sát khí từ trong người La Thống toát ra. Khí tức Thần chiếu tam trọng không hề che dấu tuôn ra bên ngoài.