Thiên Đường Có Em

Chương 1104: Cậu vẫn còn cảm thấy oan ức sao?



Lời nói của Đường Lâm vô cùng rõ ràng và dứt khoát.

Thậm chí sau khi nghe thấy, Lý Hãn đã đờ người ra. Lúc này, Lý Hãn quay đầu lại nhìn Đường Lâm với vẻ lạnh lùng, có vẻ anh ta không ngờ cô lại gài bẫy mình.

Đường Lâm bắt gặp vẻ mặt của Lý Hãn thì bèn nhún vai, nói: “Đừng nhìn tôi như vậy. Ngay từ đầu khi anh quyết định làm những việc này, tôi nghĩ chắc anh đã biết sẽ có kết quả như vậy. Dù sao, nếu không muốn người ta biết, trừ khi mình đừng làm.”
Cô thật sự không ngờ bố mình lại đến.

“Bố?”
Dù sao toàn bộ những việc này đã được cô và Lục Lăng Nghiệp bàn bạc vào buổi sáng.

Thấy Lãnh Mục Dương bước vào, Đường Lâm vẫn hơi mất tự nhiên.
Đường Lâm thấy Lãnh Mục Dương, ánh mắt khẽ lóe lên: “Tại sao lại là anh?”

Cô nghĩ rằng người bước vào phải là Lục Lăng Nghiệp mới đúng.
“Em… em nói 1cái gì cơ?”

Lý Hãn nhìn Đường Lâm với mớ cảm xúc hỗn độn, dường như anh ta không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời này.
2
Đường Lâm cười khẩy, từ phía cửa sổ, cô nhìn chằm chằm Lý Hãn: “Anh không nghe rõ sao? Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng mà nhỉ7!”
Xung quanh viền mắt của Lý Hãn đầy tơ máu, cánh mũi không ngừng phập phồng. Thấy ông Đường, anh ta không khỏi gằn lên: “Tôi khiến ông thất vọng? Năm đó ông nói thế nào với bố tôi? Ông đã nói sẽ đối xử với tôi giống như con trai ruột. Kết quả thì sao? Bố tôi ngồi tù vì ông, đến chết vẫn ở trong nhà giam. Tôi cũng chưa được gặp ông ấy một lần. Nhưng ông thì sao? Ông có dám nói, nhiều năm qua ông chưa từng có lỗi với tôi không?”

Một cảm giác khác về bí mật xấu xí của một nhà quyền thế bị phơi bày.
“Cô…”

Lý Hãn ngẩn ra. Anh ta thật sự không ngờ Đường Lâm lại biết nhiều chuyện như vậy.
Họ khoanh tay trước ngực nhìn Lý Hãn, trên mặt tỏ vẻ giễu cợt.

Yến Thất dựa vào một bên cạnh bàn, vừa quan sát Lý Hãn vừa nói: “Đúng là một người không có IQ. Chẳng lẽ anh không nhận ra hôm nay ở dưới tầng có nhiều xe hơn bình thường sao? Vì tóm anh mà chúng tôi đã bày ra thiên la địa võng. Anh nên cảm thấy vinh dự đi. Dù sao... anh cũng là người đầu tiên có thể khiến cho thủ trưởng tự gửi công văn ra lệnh bắt giữ anh!”
Nhưng khi nghe được những lời mà Yến Thất nói, cuối cùng sắc mặt anh ta cũng trở nên căng thẳng và hoảng sợ.

Ông Đường đến đây sao?!
Lệnh của ông sao?

Sao có thể như vậy được, không phải rõ ràng là...
“Cô nói cái gì?”

Trong những năm qua, tính tình kiêu căng của Lý Hãn đang được hình thành trên con đường làm quan, lòng tự cao khiến anh ta không thể chấp nhận được việc bị đối xử như thế.
Đường Lâm bình thản mỉm cười, lạnh lùng n0ói: “Đúng vậy, anh có cảm thấy vinh hạnh không! Khi vì anh mà tôi đã làm mọi chuyện chu đáo như vậy, đến cả tôi cũng còn nể phục nữa là.”

“Đường Lâm, em...”
“Khụ khụ...”

Lúc này, một tiếng ho khan trầm thấp truyền đến từ phía sau khiến Đường Lâm đang đứng ở cửa phòng làm việc cũng ngạc nhiên.
Khóe miệng Lý Hãn hơi mím lại, ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm, đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh ta chậm rãi đi về phía Đườ7ng Lâm: “Vậy nên năm đó em đến trại huấn luyện đặc biệt là vì muốn tìm cách đối phó với anh sao?”

Nghe thấy giọng điệu lạn2h lùng của Đường Lâm, cuối cùng Lý Hãn cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.
Lý Hãn thật sự không hề lường trước được sự việc. Vốn dĩ anh ta còn cho rằng mình có thể cho Đường Lâm một đòn trí mạng, và cho dù không thể hủy hoại được cô thì ít nhất anh ta cũng có thể khiến cô ngã rạp dưới chân mình mà kêu khóc thảm thiết.

Thế nhưng hiện giờ mọi thứ đang hoàn toàn phát triển theo chiều hướng trái ngược với suy nghĩ của anh ta. Điều này khiến Lý Hãn hơi bối rối.
Đường Lâm nhìn Lý Hãn. Khuôn mặt dữ tợn của anh ta trông xấu xí như vậy, nào còn chút nào dáng vẻ dịu dàng như ngọc nữa.

Cô thờ ơ than khẽ: “Nếu tôi không nắm chắc mười phần thì anh nghĩ tôi sẽ để cho anh nói những lời đó sao?”
Đường Lâm nghi ngờ nhìn về phía sau đám người. Lúc thấy ông chống gậy, được dì Lưu dìu từng bước đi ra, tim Đường Lâm nhói đau.

Một mặt, cô không ngờ ông sẽ đến đây. Mặt khác, cô cũng hoàn toàn không ngờ tới dì Lưu cũng sẽ đến.
Lãnh Mục Dương bước tới tóm lấy cổ áo của Lý Hãn. So với người xuất thân từ quân đội như Lãnh Mục Dương thì có vẻ Lý Hãn yếu đuối lại hơi vô dụng khi ở trước mặt anh ấy.

Anh ấy khinh thường nhìn Lý Hãn, túm cổ áo anh ta kéo tới trước mặt mình: “Muốn nói cái gì thì giữ lại chúng ta cùng nhau nói! Đi!”
Lời nói vừa dứt, Đường Lâm liền nhìn chằm chằm vào Lý Hãn. Cửa phòng làm việc đang đóng chặt bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Lý Hãn đột nhiên quay người lại như thể bị giật mình.

Người dẫn đầu bước vào từ ngoài cửa là Lãnh Mục Dương.
Lãnh Mục Dương không nói thêm một lời dư thừa nào. Anh ấy không hề khách sáo mà lôi Lý Hãn đi, lúc đi ra khỏi cửa phòng làm việc thì đèn bật sáng.

Ở khu vực công cộng bên ngoài phòng làm việc, Yến Thanh, Yến Thất, Tiểu Ngũ, Cố Hân Minh..., hầu như tất cả những người có thể có mặt thì đều đến đây hết.
Anh ta nheo hai mắt lại: “Cô cho rằng như thế là có thể phán quyết tôi sao?”

“Có thể hay không thì cứ ra tòa mới biết được. Với thân phận của anh như vậy, nếu muốn buộc tội anh thì thật ra càng thêm đơn giản.”
“Lý Hãn, anh còn muốn nói gì không?”

“Hừ, em nghĩ anh cần phải nói gì nữa? Với thân phận hiện giờ của anh, em cho rằng em nói ra những chuyện này thì người khác sẽ tin sao?”
Trường hợp như vậy lại bị anh ấy tham dự vào trong, cô không biết sau này nên đối mặt với anh ấy như thế nào.

Lãnh Mục Dương nhìn Đường Lâm, khẽ nhếch miệng cười nhưng không nói gì.
Anh ấy liếc mắt thấy Lý Hãn thì hơi nhướng mày nói: “Lại gặp mặt rồi!”

Anh ấy cũng quen biết Lý Hãn, cũng vô cùng hiểu rõ cách hành xử của anh ta.
Lúc này, anh ta liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ. Còn Đường Lâm đang đứng phía trước thấy biểu cảm của anh ta liền lắc đầu bật cười: “Đây là tầng mười tám, nếu anh thật sự muốn làm thế thì tôi sẽ không ngăn cản anh. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải bảo đảm mình nhảy từ tầng này xuống mà vẫn còn sống.”

Lý Hãn căm hận nhìn Đường Lâm, cảm thấy lúc này, anh ta cứ như một con chim nhỏ bị giam cầm.
“Lý Hãn, cậu đã làm tôi quá thất vọng rồi!”

Ông đứng ở phía đối diện Lý Hãn. Vẻ mặt nặng nề, giọng điệu trầm trầm, giống như chứa đựng tất cả sự thất vọng trong đó.
Đường Lâm hơi hoảng hốt. Tại sao lại liên quan đến bố của Lý Hãn chứ?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.