Cái gì mà bố của Lý Hãn giết mẹ cô?!
Chuyện xảy ra khi nào? Cô vẫn đứng bên cạnh Lý Hãn nhìn dáng vẻ vẫn còn bàng hoàng của anh ta. Cô chỉ thấy dường như 7có rất nhiều sự thật bị che giấu đi.
“Bố, bố nói… thật sao?”
Đường Lâm không nhịn được mà nói nhỏ một câu. Nói như vậy t7hì chẳng phải quan hệ mấy năm nay của cô và Lý Hãn là rất có lỗi với mẹ cô sao?! Khôn1g phải lúc đó nói là mẹ cô qua đời vì bệnh sao?
Tại sao bây giờ lại biến thành lỗi của bố Lý Hãn?!
Đường Lâm cảm thấy cá2i nhìn về bố cô lại thay đổi rồi. Dường như cả đời này của ông, ông chưa bao giờ nói những lời êm tai như vậy.
Ít nhất theo quan điểm của Đường Lâm, đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe ông nói những lời này.
Trước kia, bởi vì thân phận của ông nên Đường Lâm vẫn theo bản năng luôn kiêng dè và sợ hãi ông. Đôi mắt đỏ hoe của Lý Hãn đầy nước mắt, cũng không biết là anh ta đau đớn hay ân hận nữa.
Anh ta nằm dưới đất ngẩng đầu nhìn Đường Lâm, khóe mắt đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt: “Đường Lâm, anh...”
“Có gì thì để sau này hẵng nói!” “Ừ, vậy đi thôi!”
Lúc đó, mọi người đang ở cửa thang máy. Nghe được tiếng bước chân trong khu vực làm việc, tất cả đều nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
Đôi khi biết quá nhiều thật ra lại không tốt. “Con gái, con không sao chứ?”
Ông Đường không còn nhìn Lý Hãn nữa mà chuyển sự chú ý sang Đường Lâm, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Nghe thấy thế, Đường Lâm lắc đầu. “Con không sao, bố không cần lo lắng đâu.” Huống chi, đây là chuyện gia đình người ta.
Khi thang máy dừng lại ở tầng mười tám, Đường Lâm dìu ông đi vào thang máy, Lý Hãn vẫn luôn bị Lãnh Mục Dương khống chế đột nhiên gầm lên một tiếng: “Tiêu Yến Thanh, bà dám lừa gạt tôi!”
Tiếng gầm này của Lý Hãn nghe vô cùng đáng sợ trong văn phòng yên tĩnh vào lúc nửa đêm như vậy. Cô lắc đầu cười khổ. Nếu nói ngay từ đầu Lý Hãn đã thể hiện yêu ghét rõ ràng, nói không chừng cô còn có thể kính trọng anh ta như một người đàn ông.
Nhưng anh ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đạt được mục đích, dường như anh ta cũng không cao quý hơn bao nhiêu so với bố anh ta.
Đơn giản là vì hiện giờ anh ta đang ở vị trí cao mà thôi. Thật ra dựa theo biểu hiện bây giờ của Lý Hãn, hình như anh ta cũng không phải là người vì yêu mà hận cô.
Mà là vì những vấn đề còn sót lại của thế hệ trước mới tạo nên cách cư xử giống như bây giờ của anh ta.
Về phần bản thân cô, có thể chỉ là cái cớ của Lý Hãn mà thôi. Cho đến giờ phút này, Đường Lâm mới nhìn ông bố nhà mình. Cô đột nhiên hiểu được ý đồ sâu xa của ông.
Thật ra ông có thể không cần bào chữa cho bố của Lý Hãn như vậy.
Rõ ràng nếu năm đó bố của Lý Hãn nói với anh ta như thế thì chứng tỏ bố anh ta cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì. Ông Đường cũng không nói gì nữa mà nhìn Đường L2âm, ánh mắt cũng lạnh lùng như băng.
Lý Hãn cũng choáng váng. Sau một lúc lâu, anh ta mới gầm nhẹ: “Ông nói dối, làm sao mà bố t0ôi có thể…”
“Cậu nghĩ ông ta sẽ nói cho cậu điều này sao? Con trai nhà họ Lý à, vốn dĩ đời này tôi cũng không định nói cho cậu biết chuyện này. Dù sao, thấy khuôn mặt của cậu và nhóc con, tôi chỉ muốn để cho các cậu sống một cuộc sống đơn giản thôi. Mẹ của con bé đã chết rồi, cho dù nói gì hay làm gì thì cũng vô dụng. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không nên ra tay với con gái tôi!” “Không thể nào, không thể nào. Bố tôi không nói như vậy với tôi.”
Lý Hãn lắc đầu lẩm bẩm. Vẻ mặt không thể tin được những gì mà ông Đường nói.
Ngược lại, lúc này ông Đường lại hết sức bình tĩnh. Ông nhìn chằm chằm vào Lý Hãn, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Con trai nhà họ Lý, cậu cũng không nhìn xem bây giờ là thời đại nào rồi, làm sao có thể xảy ra chuyện ngồi tù thay được. Có lẽ bố cậu nói như vậy với cậu là không muốn cậu đi giẫm lên vết xe đổ của ông ta…” Từ nhỏ cô đã cảm thấy bố mình nói năng thận trọng, nhất là sau khi ông trở thành Chủ tịch.
Đường Lâm đứng tại chỗ nhìn ông và Lý Hãn. Cô chỉ cảm thấy sự thay đổi của thế giới này đôi khi khiến cho người ta trở tay không kịp.
Làm sao mà cô có thể nghĩ rằng cái chết của mẹ cô lại là do bố của Lý Hãn gây ra?! Đường Lâm sợ hết hồn liền vội vàng đỡ ông Đường, lúc cô nhìn lại thì thấy Lý Hãn đang trợn mắt nhìn về phía dì Lưu ở phía sau bọn họ không xa với vẻ mặt tràn đầy dữ tợn. Còn Lãnh Mục Dương sau khi thấy anh ta gầm lên thì lập tức vung tay đấm vào má anh ta.
“M* nó im miệng!”
Lãnh Mục Dương nổi giận gầm lên. Nắm đấm của anh ấy rất mạnh, lập tức đánh Lý Hãn ngã xuống đất. Làm như vậy là cố ý muốn Lý Hãn căm thù ông Đường, hoặc là khiến cho mâu thuẫn của hai nhà trở nên gay gắt hơn.
Ông Đường đã rất nỗ lực để cứu Lý Hãn và cả nhà họ Lý. Nhưng bây giờ lại bị người như Lý Hãn phá hỏng toàn bộ.
Còn có thể nói gì được nữa. Lý Hãn nằm dưới đất hồi lâu cũng không ngẩng đầu lên, phải mười mấy giây sau mới cười giễu cợt nói: “Ha ha, ha ha ha... Tất cả chỉ là vở kịch, hóa ra tất cả đều là vở kịch, mọi thứ đều là giả. Tiêu Yến Thanh, bà lợi dụng tôi như vậy, ông Đường và Đường Lâm có biết không?”
Nghe được lời này, Đường Lâm liếc nhìn dì Lưu, sau đó mím môi, từ từ cụp mắt xuống.
Thật ra cô cũng không muốn nói gì trước mặt Lãnh Mục Dương. Như vậy cũng gián tiếp nói rằng cô và Lý Hãn xem như là kẻ thù của nhau.
Nhưng bởi vì ông đã đè chuyện này xuống, cho nên họ còn làm bạn với nhau nhiều năm như vậy. Chuyện đến nước này, nếu động cơ của Lý Hãn không quá rõ ràng thì e rằng ông cũng không nói ra chuyện này.
Ông ấy thật sự đã quá thất vọng đối với Lý Hãn. Đường Lâm nghiêng đầu đứng dậy, không nhìn Lý Hãn nữa.
Dù thấy anh ta như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nghĩ lại cả hành trình này, Đường Lâm hoàn toàn không thể tha thứ cho những chuyện Lý Hãn đã làm với cô.
Nếu đã như vậy thì tất mọi chuyện hãy giải quyết như việc chung đi.
Ông Đường cũng đã tới, điều này đủ để chứng minh chuyện Lý Hãn làm sai lần này cũng không phải cần vài lời là có thể nói rõ ràng.
Xem ra là không thể thoát khỏi việc phân xử của tòa án.