“Im miệng!”
Đường Lâm chưa kịp nói hết thì đã lập tức bị Lý Hãn cắt ngang. Rõ ràng anh ta đã điều tra và biết rằng đó chỉ là một trại huấn luyện đặc biệt dành cho những người ưu tú.
Và chỉ có những người như Lục Lăng Nghiệp mới có thể ra khỏi trại huấn luyện đặc biệt đó.
Mặc dù anh ta có chút kiêng nể Lục Lăng Nghiệp, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ta. Hơn nữa, anh ta không hiểu câu nói vừa rồi của cô là có ý gì!
Một lúc sau, Đường Lâm đứng trước cửa sổ quay đầu lại nhìn Lý Hãn, ánh mắt long lanh đầy vẻ lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười: “Bởi vì nếu trước đây chúng ta không phải bạn bè thì tôi sẽ không chần chừ khi ra tay với anh. Có điều... Tôi cũng cảm ơn anh vì đã nói ra những điều này với tôi tối nay, bởi vì sau khi anh nói, tôi đã không cần phải do dự nữa!”
Lúc này, sắc mặt Lý Hãn bỗng thay đổi, sau đó lại cười nhạt: “Ra tay với anh? Dựa vào đâu chứ? Dựa vào em sao? Đường Lâm, không phải em nghĩ mình vẫn còn là thiên kim tiểu thư như ngày nào đó chứ? Chỉ dựa vào mỗi mình em và gia đình của em mà em đã nghĩ mình có tư cách để ra tay với anh rồi sao?” Ai mà ngờ, câu nói này của cô lại khiến Lý Hãn đột nhiên bật cười.
Anh ta cười ngạo nghễ, gương mặt ấm áp thường ngày tràn đầy vẻ khinh thường: “Thế thì đã sao? Những người đó không phải là những trợ thủ cấp cao do bố em đặc biệt huấn luyện sao? Nếu bọn họ là thứ mà các người muốn thì anh phải tiêu diệt họ. Chuyện ở trại huấn luyện đặc biệt đã trôi qua lâu như vậy rồi, em còn nghe thấy ai to gan dám nhắc lại về nó không? Đường Lâm, hồi đó em còn chẳng thèm để anh vào mắt. Còn bây giờ thì, em xem, anh đã không còn là Lý Hãn mà em có thể với tới nữa rồi. Lúc anh yêu em, anh nguyện cho em tất cả. Thế nhưng đến lúc này đây, chỉ cần anh búng tay một cái thôi là đã có hàng tá phụ nữ xinh đẹp hơn em, quyến rũ hơn em xếp hàng dài đeo đuổi anh, còn em... là cái thá gì chứ!”
Những lời nói của Lý Hãn thật làm người ta tổn thương. Anh ta đã không còn là Lý Hãn nữa, không còn là người bạn mà cô luôn quan tâm lúc đầu.
“Thế nên, chính vì điều này mà anh đã cho nổ tung trại huấn luyện đặc biệt và làm nhiều người chết trong đám cháy. Lý Hãn, anh không nghĩ rằng những gì anh làm đều là vô ích sao??”
Đường Lâm cao giọng, chất vấn Lý Hãn với giọng điệu lạnh lùng. Thế nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, Lý Hãn thấy vẻ mặt Đường Lâm vẫn lãnh đạm như nước, cô không chút biểu cảm, lặng thinh như chưa hề nghe thấy gì.
“Tại sao em không nói gì?”
Phản ứng của Đường Lâm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý Hãn. Đường Lâm không quan tâm tới lời uy hiếp của Lý Hãn, cô khoanh tay trước ngực rồi lạnh lùng thở dài: “Không phải anh thật sự cho rằng năm đó tôi đến trại huấn luyện đặc biệt chỉ là để rèn luyện bản thân đấy chứ?”
“Em…”
Trại huấn luyện đặc biệt... Nếu là trước đây, có lẽ Đường Lâm sẽ thấy đau lòng. Đau lòng không phải vì những lời lẽ bôi nhọ của anh ta, mà là bởi vì những lời này lại được nói ra từ chính miệng của Lý Hãn.
Đời này, không ngờ người mà cô đã từng coi là một trong những người bạn thân của mình lại rắp tâm hãm hại cô một cách máu lạnh như vậy.
Tuy nhiên vào lúc này, lời nói của anh ta không có tác động gì đến Đường Lâm. “Tôi có tư cách gì? Cho dù tôi không phải là thiên kim tiểu thư thì việc ra tay với anh cũng không có gì khó. Ngược lại là anh, anh tưởng rằng không ai biết chuyện anh đã làm với Lãnh Tranh Vanh sao?”
Nghe thấy cái tên Lãnh Tranh Vanh, cuối cùng sắc mặt Lý Hãn cũng thay đổi.
Anh ta nhất thời thấy lo lắng rồi đứng bật dậy từ ghế sô pha: “Em đã biết những gì rồi?” Trái tim đã chết lặng rồi thì làm gì còn chỗ để bận tâm đến những điều này chứ?!
Lý Hãn nhìn chằm chằm Đường Lâm. Nói xong, anh ta nhếch miệng cười đắc ý.
Dường như anh ta muốn nhìn thấy nỗi hoảng sợ và đau đớn trên khuôn mặt của cô. Mọi chuyện không nên diễn biến như thế này.
Có lẽ cô chỉ vừa nhớ hết mọi chuyện trong hai ngày gần đây, theo suy đoán của anh ta, sau khi biết được mọi chuyện, ít nhất Đường Lâm cũng phải cần một thời gian dài mới có thể thích ứng.
Nhưng chỉ mới hai ngày trôi qua, sao cô có thể dửng dưng được như vậy? “Em có biết không? Anh đã từng yêu em đến điên cuồng, nhưng vì sợ em và bố em không chấp nhận nên anh đã cố gắng hết sức biến mình trở nên xuất sắc để có thể sánh vai cùng với em. Nhưng kết quả thì sao chứ. Ngay cả khi anh nghĩ mình đã đủ ưu tú, nhưng lúc anh đích thân đến xin bố em cho qua lại với em, em có biết câu trả lời mà anh nhận được là gì không? Đường Lâm, em chỉ xem anh như một người bạn của mình, hai chữ ‘người bạn’ đó là thứ anh căm ghét nhất trên đời, em biết không hả!”
Sự hận thù đã hiện rõ trên khuôn mặt Lý Hãn.
Đường Lâm nhìn anh ta, có vẻ như màn đêm đã quá u tối, tối đến mức cô không còn nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên khuôn mặt của Lý Hãn nữa. “À, anh muốn cái gì cơ? Tôi ư? Xin lỗi, tôi thật... không xứng với anh!”
“Đường Lâm!”
Giây phút Lý Hãn nghiến răng gọi tên của cô tràn đầy hận thù, khiến Đường Lâm cũng không ngờ hóa ra hận một người lại có thể khiến người ta làm đến mức này. “Bạn à? Saoa em còn dám nói rằng em coi anh là bạn? Đường Lâm, hãy tự hỏi bản thân, chẳng lẽ em thật sự không biết tình cảm của anh dành cho em sao? Em nghĩ rằng anh quan tâm đến từ bạn của em sao? Điều anh muốn là gì, chẳng lẽ em không biết sao?”
Có lẽ vì tức giận tột độ nên Lý Hãn dụi tắt điếu thuốc ngay trong tay.
Đau... dường như cũng không thể khiến anh ta giữ được bình tĩnh. Cô bước tới trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Lý Hãn, nếu trước đây chúng ta không phải là bạn của nhau thì tốt biết chừng nào!”
“Em có ý gì?”
Lý Hãn ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng của Đường Lâm, trong chốc lát, anh ta đột nhiên cảm thấy Đường Lâm lúc này thật lạ lẫm. Mỗi người bọn họ đều có lối đi riêng, vậy thôi.
“Lý Hãn, những gì anh và Lãnh Tranh Vanh đã làm trong quân đội, không cần tôi nói chắc anh cũng biết. Hơn nữa, năm đó anh và Nhị gia của gia tộc Hoàng Phủ bắt tay để lên kế hoạch ám sát Hoàng Phủ Kiêu, không phải anh cũng nghĩ rằng mình đã làm chuyện đó rất kín đáo và không có ai biết đấy chứ?”