Thiên Đường Có Em

Chương 1108: Khi vào nhà này, bà đã hứa với tôi thế nào?



Đường Lâm nói với ông Đường với vẻ vô cùng mệt mỏi. Quãng thời gian này, những việc mà cô đã trải qua cũng đủ để cô dùngk cả đời này để nhớ lại.

“Muốn đi đâu?”

Ánh mắt của ông sâu hun hút. Đường Lâm không chú ý đến vẻ mặt củca ông, chỉ cười nhạt: “Đi đâu cũng được, chỉ cần tránh xa nơi này.” Cô thật sự không làm được.



Biệt thự nhà họ Đường, sau khi Đường Lâm và ông Đường bước vào cửa, không đến vài phút thì tất cả những người khác đã trở lại.
Sau khi hành qua hành lại, cuối cùng họ vẫn về nhà họ Đường.

Chẳng lẽ anh ấy không biết ông già nhà mình vốn đi đứng không tiện sao? Thế mà còn giày vò ông ấy như vậy.

Mọi người ngồi ở trong phòng khách, bầu không khí có vẻ rất trang nghiêm.
“Ừ, vậy chờ đến khi kết thúc rồi nói!”
a
Ông không nói thêm gì nữa mà chỉ đáp lại một câu đầy ẩn ý.

Xuất phát từ thành phố G về thủ đô mất khoảng một đêm.

Sáng hôm sau, lúc đến thủ đô, Đường Lâm có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt ông Đường.
“Không có gì hay để thăm cả. Mọi việc đều do mình làm, cho dù kết quả thế nào thì cũng tự mình gánh chịu!”

Đường Lâm nói xong liền đỡ ông lên xe.

Mắc kệ kết quả thế nào, Lý Hãn đều đã nhận được sự trừng trị thích đáng với anh ta.
Thủ đô, Cục An ninh quốc gia.

Lúc Lý Hãn bị áp giải vào Cục An ninh quốc gia, Đường Lâm và ông Đường đều đứng ở ngoài xe. Nhìn bóng dáng anh ta bước lên bậc thềm, họ chỉ thấy cuộc chia ly này có thể sẽ rất lâu, rất lâu.

Lý Hãn nghiêng đầu nhìn hai người bên cạnh đang kéo anh ta đi lên bậc thềm phía trên.
Đương nhiên Lãnh Mục Dương đi với dì Lưu, cùng với Yến Thất, Yến Thanh. Thậm chí cả Tư Duệ và Cố Hân Minh, toàn bộ đều đến đây.

Lúc mọi người tập trung ở phòng khách, Đường Lâm còn chưa lên tiếng thì ngoài cửa lại có một người chậm rãi đi vào.

Lúc Đường Lâm nhìn thấy Lục Lăng Nghiệp thì biểu cảm rõ ràng cứng đờ. Cô cũng không quan tâm anh ấy có thấy hay không mà thẳng thừng liếc xéo anh ấy bằng một cái nhìn sắc lẹm.
Đường Lâm mím môi không nói gì, bởi vì cô không biết phải trả lời Lý Hãn như thế nào.

Càng không biết mình có thể thật sự tha thứ cho anh ta hay không.

Huống chi, nếu tất cả không phải là tính toán và âm mưu của anh ta thì làm sao mà Thiết Lang lại chết được.
Nghe thấy tiếng, Yến Thất thở dài. Cô ấy đứng dậy nhưng chưa nói gì, ngược lại còn làm trò trước mặt mọi người, kéo Lãnh Mục Dương vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hai chúng ta tâm sự đi!”

“Mục Dương, Tiểu Thất, các con… nhất định phải nói bây giờ sao?”

Nhìn Yến Thất và Lãnh Mục Dương phải đi ra ngoài, dì Lưu hơi đứng ngồi không yên.
Điều chờ đợi cô ở phía sau e rằng không phải là cầu vồng sau mưa gió. Mà là một trận chiến gia đình khác khiến cho cả tâm trí và sức lực người ta càng thêm mệt mỏi hơn nữa.

Nếu đối phó với Lý Hãn là tâm nguyện ấp ủ lâu nay của cô, thì chuyện tiếp theo mới là chấp niệm mà cô vẫn luôn muốn hoàn thành.

Đường Lâm thật sự không thể nào có thể thuyết phục bản thân làm một thánh mẫu được.
Khi đi được nửa đường, anh ta không khỏi quay đầu nhìn lại, đứng ở chỗ trên cao nhìn Đường Lâm, vẻ mặt cô đơn, buồn bã.

“Tiểu Lâm, sau này em sẽ đến thăm anh đúng không?”

Ở đằng xa, anh ta hỏi Đường Lâm với giọng không cao không thấp. Có lẽ biết lần này chia ly sẽ là vài năm, giờ phút này, dường như Lý Hãn đã thay đổi, trở về là người đàn ông dịu dàng như xưa.
Dì Lưu còn đang khẽ nhỏ tên anh ta, nhưng làm sao cũng không gọi họ quay lại được.

Dì Lưu ngồi trên ghế sô pha, mặt xám như tro tàn.

Nhưng Lục Lăng Nghiệp lại không có một chút suy nghĩ đồng cảm nào. Anh ta nhìn về phía Đường Lâm, hời hợt nói: “Cô có thể bắt đầu rồi!”
Lý Hãn như không bỏ cuộc mà nhìn Đường Lâm. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của hai sĩ quan, anh ta bị kéo vào.

Đường Lâm thờ ơ xoay người lại, nhìn biểu cảm của ông Đường, cười khổ: “Bố, chúng ta về nhà đi!”

“Không định đi thăm cậu ta sao?”
Về phần hình phạt như thế nào, e rằng chờ đợi anh ta là sự phán quyết của tòa án.

Về phía chứng cứ, Đường Lâm cũng mới biết được trên đường quay về. Bên Lục Lăng Nghiệp đã giao hết tất cả chứng cứ về những tội lỗi Lý Hãn cho tòa án phán quyết.

Trên xe, Đường Lâm dặn dò tài xế một câu rồi dẫn đầu trở về biệt thự nhà họ Đường.
“Bố, bố nói xem, bố cũng thật là. Cũng không biết rốt cuộc Lục Lăng Nghiệp đã nói gì với bố, bố cần gì phải đi theo bôn ba trên đường như thế chứ!”

Hai mắt ông Đường tràn đầy tơ máu, nhìn Đường Lâm thở dài: “Con nhóc này, xem như là bố ở nhà buồn chán đi!”

Rõ ràng chuyện không phải như thế, nhưng ông Đường lại cố tình phải nói như vậy. Đường Lâm cũng không biết làm sao.
Bà ta hơi lo lắng nhìn họ, trên mặt tràn đầy van xin và rối ren.

Lãnh Mục Dương nhìn sâu vào dì Lưu, cuối cùng cũng không nói gì mà cầm lấy tay Yến Thất, xoay người rời khỏi phòng khách dưới tầm mắt của mọi người.

“Mục Dương, Mục Dương…”
Đường Lâm nhướng mày. Trong những trường hợp có Lục Lăng Nghiệp, hình như anh ta luôn giữ vị trí chủ trì.

Lúc này, Lãnh Mục Dương và Yến Thất rời đi, nhưng đám người Cố Hân Minh còn đang ở đó. Thật ra Đường Lâm cũng không muốn chuyện xấu trong nhà bị phơi bày trước mắt nhiều người như vậy. Cô nhướng mày, nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Bây giờ?”

Lục Lăng Nghiệp tỏ thái độ không được từ chối: “Ừ, bây giờ!”
Đường Lâm lại cau chặt mày. Giây tiếp theo, cô còn chưa kịp nói gì thì ông Đường đã cất giọng uy nghi giọng điệu mệt mỏi: “Yến Thanh, bà có gì muốn nói không?”

Đường Lâm hoàn toàn không ngờ ông lại sẽ mở lời trước.

Cô nhìn lại ông Đường, đang định lên tiếng thì lời ông nói đã khiến Đường Lâm ngạc nhiên.
Tuy rằng, từ đầu tới cuối cô cũng không muốn để cho Tiêu Yến Thanh có thể dễ dàng trốn tránh mọi việc. Nhưng cô cũng không muốn dùng cách này để phơi bày mọi việc trần trụi trước mặt người ngoài.

“Bố!”

Nghe Đường Lâm gọi nhỏ, ông giơ tay lên. Vẻ mệt mỏi càng hiện rõ giữa khuôn mặt ông. Khóe môi ông hơi trắng bệch, nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Yến Thanh, giọng nói nghiêm nghị: “Nói! Trước mặt những đứa trẻ này, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn!”

Tiêu Yến Thanh hơi rùng mình vì tiếng gầm nhẹ của ông. Bà ta mở miệng thở dốc, nhìn ông Đường với vẻ khổ sở: “Ông à, nhiều năm như vậy rồi nhưng ông lại không tin tôi... Còn nghi ngờ tôi?”

Có thể thấy có vẻ Tiêu Yến Thanh rất đau lòng bởi vì câu chất vấn của ông Đường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.