“Đã đưa đến một căn hộ 1rồi! Em yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa!” Bầu trời vẫn bảo phủ bởi sự u ám như cũ, lác đác vài bông tuyết rơi chậm rãi xuống.
Đường Lâm đậu xe ở bên ngoài nghĩa trang. Sau khi xuống xe, cô liền đút hai tay vào trong túi rồi đi về phía ngôi mộ không tên đã khắc sâu trong tâm trí cô. “Được, được, bố hiểu!”
“Cảm ơn bố!” “Ừ!”
Đường Lâm đáp lại. Sau khi nhìn L7ãnh Mục Dương rời đi, trong lòng cô vương vấn một chút cảm xúc khó tả. Sáng hôm sau, lúc Đường Lâm tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy ông Đường đang ngồi bên giường cô.
Đường Lâm giật mình, vội vàng ngồi dậy: “Bố!” Đường Lâm yên tâm hơn. Nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi rõ ràng trên mặt ông, cô đau lòng nói: “Bố, tối hôm qua bố ngủ không ngon sao?”
“Ha ha, bố không sao. Người già rồi nên ngủ không ngon là chuyện rất bình thường! Nhóc con à, mọi chuyện gần đây xem như là đã kết thúc rồi. Con suy nghĩ cân nhắc xem có muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa không?” Anh nói xem, anh cũng thật là. Ban đầu anh biết em đã quên nhiều chuyện như vậy, chẳng những không nhắc nhở em mà còn xuất hiện bên cạnh em bằng cách đó. Anh chưa từng nghĩ, lỡ như cả đời này em cũng không nhớ ra nổi thì anh phải làm sao bây giờ?”
Bầu trời vẫn đổ tuyết, trên vai Đường Lâm đã nhuộm một màu trắng mờ ảo. Cô không mua hoa, cũng không mang theo bất cứ thứ gì.
Trong thời tiết u ám như vậy, cô chỉ muốn lẳng lặng ở một mình với anh một lúc. Có lẽ đã từng quên đi, nên khi nhớ lại mới có thể vô cùng tươi mới trong ký ức như vậy.
Đứng hồi lâu, Đường Lâm mới từ từ đưa tay xoa nhẹ bia mộ, rồi cười xinh đẹp: “Anh có khỏe không?” “Quên đi, bố. Con không muốn suy nghĩ nhiều như vậy. Bà ta cũng đã nhận được sự trừng phạt mà bà ta phải chịu rồi. Làm nhiều việc sai trái như vậy, thật ra bà ta cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi. Cho dù sau này, bố sắp xếp thế nào cho bà ta thì con đều không có ý kiến gì. Nhưng mà...”
Nói đến đây, Đường Lâm tạm dừng lại một giây, sau đó yếu ớt nhìn ông: “Nhưng mà, đời này con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta. Vậy nên…” “Có phải anh ở đây rất cô đơn không? Không sao đâu, anh đợi em một thời gian nữa! Dù rất muốn đi cùng anh, nhưng em không thể ích kỷ bắt bố mình phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh được! Nhưng anh đừng lo, em sẽ không bắt anh phải đợi quá lâu đâu.”
Đường Lâm đứng trước bia mộ vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình. “Mấy ngày trôi qua rồi, bây giờ em mới đến gặp, anh không trách em chứ?”
Đường Lâm mỉm cười nói chuyện với bia mộ, rõ ràng là bia mộ lạnh lẽo, nhưng cô lại cười vô cùng rạng rỡ, như thể Thiết Lang đang đứng trước mặt. “Yên tâm đi bố, con không sao!”
Ông Đường lên tiếng: “Ừ, về dì Lưu của con...” Con người sợ nhất chính là sự dằn vặt của nỗi ám ảnh và lương tâm.
Sau khi dùng xong bữa sáng do bảo mẫu mới làm, Đường Lâm mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen rồi rời khỏi nhà họ Đường. Hai người đứng đối diện nhau, bầ7u không khí tiếp tục lúng túng.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi!” Đến rồi!
Đường Lâm đứng trước bia mộ. Tuy bên trên trống rỗng, nhưng trong trí nhớ của cô, hình ảnh của Thiết Lang lại khắc sâu như vậy. Cô tự lái xe, lúc đến nghĩa trang là nửa tiếng sau.
Tất cả đều đã xong, vậy nên cô muốn đến thăm anh. “Con gái, nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Đường Lâm nhìn chăm chú vào ông. Cô vừa nhận ra, chỉ mới một đêm mà dường như tóc mai của ông đã bạc đi rất nhiều. Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, cho đến khi tuyết rơi ngày càng lớn, bông tuyết lớn như lông ngỗng gần như khiến cô không thể mở nổi mắt, cô từ từ cụp mắt xuống lau khuôn mặt bị gió lạnh thổi đau nhức của mình. Khi cô định dụi mắt lần nữa...
Tuyết đã ngừng... Đường Lâm ngẩn ngơ một lúc, nhưng giây tiếp theo cô liền lắc đầu: “Chờ mấy ngày nữa rồi tính sau.”
“Ừ, cũng được. Nếu muốn đi thì đi lúc nào cũng được. Gần đây con đã quá mệt mỏi rồi, bố thấy rất đau lòng!” Nghĩ tới đây, đôi mắt Đường Lâm lập tức đỏ hoe.
Mặt cô đỏ bừng vì lạnh, chẳng mấy chốc nước mắt đã tuôn rơi. Mua hoa là chuẩn bị cho người đã khuất.
Ở trong lòng cô, Thiết Lang vẫn còn sống. Chỉ sống trong thế giới của cô.
Đường Lâm bước lên bậc thềm. Tuy chỉ đến đây vào ngày tiễn đưa, nhưng trong nghĩa trang rộng lớn này, vị trí của anh đã khắc sâu vào trí nhớ của cô. Mặc dù hôm qua, ông tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng nghĩ đến cảnh mình bị người bên gối lừa gạt như thế, cho dù là ai cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ như thế được.
“Dạ, ngủ rất ngon. Bố, sao bố lại dậy sớm như vậy?” Cô đã bị dì Lưu làm tổn thương rất nhiều, nhưng bố cô thì không phải là người có lỗi.
Cho dù dì Lưu tự cho rằng bà ta trả thù cô. Nhưng cô tin rằng sau này, bà ta cũng sống không dễ chịu. Sau khi ông Đường trò chuyện đôi câu với Đường Lâm thì liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ của cô.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Đường Lâm vẫn nhìn thấy rõ ràng vẻ không nỡ trên khuôn mặt ông. Đường Lâm gật đầu: “Ừ...”
Giờ phút này, tro2ng trường hợp này, Đường Lâm cũng không biết phải nói gì với Lãnh Mục Dương nữa. Đường Lâm lo lắng định xuống giường, nhưng ông lại vươn tay giữ cô lại: “Không cần, trong nhà đã mời giúp việc đến rồi. Những việc như nấu cơm không cần con phải xuống bếp!”
“À, vậy sao!” Mặc dù cô đang cười nhưng trong mắt lại đầy đau thương.
Cuộc đời này không có anh, thế giới cũng trở nên xám xịt. Cũng đúng!
Tình cảm hơn nửa đời người như thế, cũng không thể dễ dàng buông bỏ được. Mặc dù cuối cùng Tiêu Yến Thanh không nhận được hình phạt mà bà ta đáng phải nhận, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Cho dù kết quả có ra sao thì Thiết Lang cũng sẽ không bao giờ quay trở lại, đây là sự thật. Cô sụt sịt mũi, lấy mu bàn tay lau mặt: “Lạnh quá, anh không có ở đây nên càng lạnh hơn!”
Ở nghĩa trang lớn như thế, trong tháng mười hai âm lịch giá rét như vậy, chỉ có một mình Đường Lâm đứng trước bia mộ, lúc thì khóc lúc lại cười. Nói xong, Đường Lâm chợt nhớ đến, Tiêu Yến Thanh đã không còn ở nhà họ Đường nữa, như vậy thì đồ ăn thức uống, sinh hoạt hằng ngày của ông…
“À, bố, bố chờ con một lát, con đi rửa mặt rồi đi nấu cơm!” Đường Lâm nhìn những bông tuyết vẫn đang không ngừng rơi trước mặt, nhưng dường như lại không rơi vào người mình.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một chiếc ô màu đen che cô khỏi gió tuyết.
Đường Lâm kinh ngạc, rồi chớp đôi mắt còn hơi ướt, ánh mắt đó... khiến tim cô như ngừng đập.