Câu nói này của Hoàng Phủ Liên Thành nghe cứ như bất đắc dĩ vậy. Không cần thiết!
Thêm vào gia phả thôi mà, họ muốn làm gì cô cũng không quản được, dù sao cũng chỉ là một tờ gia phả cũ đến ố vàng mà thôi, cũng không có ảnh hưởng gì đến cô. Một tấm thẻ, một gia phả có thể nói lên điều gì?!
Cô là Lâm Tiểu Vũ, cả đời nãy vẫn sẽ là Lâm Tiểu Vũ. Tất cả những điều này chẳng qua là vì đã đồng ý với lão Thất.
Từ nhỏ đứa nhóc đó đã thân thiết với lão Đại, giờ đây còn tìm được con gái của lão đại nên ông mới cố chấp muốn cho cô có một vị trí trong nhà họ Hoàng Phủ như vậy. “Vâng, thưa ngài!”
... Chung quy vẫn là do ông già rồi.
Dù cho khi nhà họ Hoàng Phủ Liên Thành ở thời hoàng kim, sự giàu có vô biên đó còn không lay động được lão thất, huống hồ là mớ hỗn độn như bây giờ. “Ừ, đi thôi!”
Stephen đẩy Hoàng Phủ Liên Thành vào gác lửng. Trước khi đóng cửa lại, ông khẽ nói: “Sắp xếp đi. Đêm nay mời mọi người ở các khu khác đến Cảnh Viên đi. Xem như là chúc mừng lão Thất và cô nhóc kia vừa mới kết hôn!” Hoàng Phủ Liên Thành hài lòng cười cười: “Đúng vậy, còn sống…”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Hoàng Phủ Liên Thành chợt thay đổi! “Hừ! Tên tiểu tử thối này, còn sống chắc chắn nó sẽ quay về, nhưng nó lại không nói nó về để làm gì. Nhỡ nó lại về làm loạn giống lần này thì sao? Haizz, lúc đó đúng là không ngờ thằng nhóc đó lại chừa đường lui như vậy!”
Lúc này, khi Hoàng Phủ Liên Thành đã chợt hiểu ra tất cả liền không ngừng đập vào đùi mình. Hóa ra là như vậy.
Bỏ đi! Sau khi Lâm Tiểu Vũ và Hoàng Phủ Liên thành nói thêm vài câu, cô lại chào tạm biệt ông bằng thái độ vô cùng xa lạ.
Sau hôm nay, cô nghĩ bản thân không bao giờ phải đến nơi này nữa. “Haizz… đúng là già rồi, không còn chuẩn nữa!”
Ánh mắt Hoàng Phủ Liên Thành hiện rõ vẻ cô đơn, ông nói với tính cách của lão Thất, sao cho thể thay đổi trong chớp mắt như vậy được. “Hừ, thương yêu thì có tác dụng gì, cậu cũng thấy rồi đấy, thái độ của thằng bé với tôi, còn xa lạ hơn cả với người ngoài. Tôi đã tạo ra nghiệp gì cơ chứ!”
“Sao ông phải lo lắng như vậy, không phải thất thiếu gia đã nói, còn sống thì sẽ trở về nhà họ Hoàng Phủ sao.” “Cảm ơn!”
Vốn Lâm Tiểu Vũ muốn từ chối, nhưng lời vừa đến miệng lại thôi. Con cháu đều có phúc của con cháu, ông gò ép quá mức cuối cùng cũng chỉ dẫn đến hậu quả giống như năm đó, lão Thất vội vàng bỏ nhà ra đi khi mới hơn mười tuổi.
“Thưa ngài, trời lạnh rồi. Để tôi đẩy ngày vào nhà thôi!” “Lão Thất, nhóc con, ngồi chỗ này đi!”
Hai vị trí bỏ trống bên dưới chỗ của Hoàng Phủ Liên Thành là để dành cho Thiết Lang và Đường Lâm. Bây giờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, Hoàng Phủ Liên Thành đột nhiên lại có lòng tốt vui vẻ ôn hòa với cô, cô không nhận nổi.
“Bỏ đi, không cần thì thôi. Nhưng cháu là con của nhà họ Hoàng Phủ, điều này không có gì để bàn cãi. Qua vài ngày nữa, ông sẽ sai người viết tên cháu vào gia phả của nhà họ Hoàng Phủ, đây cũng coi như bù đắp cho cháu đôi chút!” Ông vốn tưởng khi ấy ông vào lão Thất đã có một cuộc trò chuyện dài nhưng hiệu quả, vậy nên sau khi anh nói ra câu nói này, ông mới vui vẻ đồng ý với tất cả yêu cầu của anh.
Chỉ là không ngờ… Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, tên nhóc này… rõ ràng là đang chơi chữ với ông.
“Thưa ngài… Chuyện này, chắc không phải đâu!” Sau khi Lâm Tiểu Vũ rời đi, Hoàng Phủ Liên Thành liền nói một câu với người bên cạnh: “Gọi điện thoại cho cậu ta, nói tôi đã gặp con nhóc kia rồi!”
“Vâng!” “Cái… cái thằng ranh con này! Lão đây lại bị nó lừa rồi!”
Tư Đề Phân mặt đầy kinh ngạc: “Tại sao ông lại nói vậy?” Cả gia đình đều ngồi cùng một chỗ nhưng bầu không khí lại có vẻ rất tế nhị.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng lại hờ hững và xa lạ như vậy. Đi1ều này khiến Lâm Tiểu Vũ nghe xong cũng cảm thấy cực kì khó chịu.
Cô nhìn vào chiếc thẻ vàng đen Hoàng Phủ Liên Thành 2đang cầm trong tay, dù cho nó là cái gì thì cô cũng không cần nghĩ mà đã lắc đầu từ chối: “Không cần đâu. Cảm ơn ý tốt của ông7, thật ra nhà họ Hoàng Phru không nợ cháu gì cả, dù có nợ thì đấy cũng không phải cháu. Chuyện năm đó thế nào, bây giờ đã khôn7g còn quan trọng nữa. Nếu như ông tìm cháu chỉ để nói những chuyện này thì cảm ơn ông đã nhận cháu làm cháu gái, còn những thứ2 khác thì không cần đâu!” Thái độ của Lâm Tiểu Vũ rất kiên quyết.
Cô đã từng nghèo hai mươi năm, dù có khó có 0khổ đến thế nào vì kiếm sống, cô cũng chưa từng oán trách điều gì. Hoàng Phủ Liên Thành ngồi trước cửa, nhìn hang trúc xanh mướt trong sân, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc.
Lâm Tiểu Vũ có phải con của nhà họ Hoàng Phủ hay không, ông thật lòng không quan tâm chút nào. Giờ đây, cô vô duyên vô cớ biết được thân phận thật sự của mình, nhưng lại khiến cô không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng còn hơi chán ghét.
Thứ cô muốn không phải là những bù đắp về vật chất như thế này. Anh kéo Đường Lâm đi từ từ vào bên trong. Hoàng Phủ Liên Thành đang ngồi ở vị trí trên cùng, vừa nhìn thấy anh thì ánh mắt hơi lóe lên một cách mất tự nhiên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Thiết Lang và Đường Lâm, nhưng không ai nói gì. Có điều, nếu Hoàng Phủ Liên Thành đã muốn nói như thế thì cô sẽ coi tất cả là sự thật.
Trong mắt cô, một lão già như vậy không có thứ tình cảm gì đáng nói cả, vì vậy lời ông nói vốn cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô. Hoàng Phủ Liên Thành kích động trên lên trời, lặng lẽ cười khổ: “Tư Đề Phân, xem ra tôi đã già thật rồi, rất nhiều chuyện chỉ có thể lực bất tòng tâm, lại để con trai của mình từng bước từng bước tính kế với mình, có phải do tôi đã nuông chiều nó quá rồi không!”
Tư Đề Phân đứng bên cạnh sau khi nghe xong liền gật nhẹ đầu: “Từ nhỏ ông đã thương yêu cậu Thất nhất, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.” “Khi ấy có phải nó nói, còn sống thì sẽ trở về không?”
Tư Đề Phân gật đầu: “Đúng vậy, không sai!” Đêm đó, Đường Lâm và Thiết Lang đều nhận được thông báo của quản gia, mời bọn họ buổi tối đến Cảnh Viên dùng bữa.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một bữa cơm tối đơn giản mà thôi, nhưng khi Đường Lâm và Thiết Lang đi vào Cảnh Viên mới nhận ra có gần hai mươi người đang ngồi trong đại sảnh trên gác lửng. Lần này cô về đây không phải vì Hoàng Phủ Liên Thành gọi cô về. Ngược lại từ đầu đến giờ, cô luôn biết điều khiến cô đến đảo Hoàng Phủ là ý của Hoàng Phủ Liên Thành.
Cô về hoàn toàn là vì mối quan hệ với Thiết Lang. Biểu cảm của Thiết Lang không có gì thay đổi, kéo cô tùy ý ngồi xuống.