Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 37: Chất Vấn



Chương 37: Chất Vấn

“Ta còn có vị kết nghĩa huynh đệ tên Trương Tam, tay nghề càng thêm vượt bậc. Đặc biệt là hắn lưỡi, nghe nói cũng là có đặc biệt thủ pháp gia truyền, càng thêm tinh diệu. Đáng tiếc bị ác tặc Dương Hàn hãm hại. Lưu sư thúc, ngươi phải thay ta làm chủ!” Tiểu Lý giọng nói ủy khuất vô cùng.

Lưu sư thúc nghe vậy, mặc dù không biết hình dáng Trương Tam này lớn lên như thế nào, nhưng có cái kia Lưỡi thủ pháp gia truyền, trong lòng liền cực kỳ tiếc hận. Nhất là nghe vị Lý Tứ sư điệt này báo lại, rất có thể đã thảm hại độc thủ, liền nổi giận đùng đùng.

“Sư điệt yên tâm, lão phu mấy ngày trước đã ban lệnh cho người bên dưới lưu ý, chỉ cần người kia trở về, liền sẽ sớm chụp lấy, vì ngươi sư huynh đòi lại công đạo.” Lưu sư thúc thở dài an ủi, đồng thời bàn tay gân guốc già nua còn vuốt ve nhè nhẹ lên mu bàn tay của Lý Tứ.

Lý Tứ cảm nhận thô ráp từ tay Lưu sư thúc, trong bụng có chút muốn ói mửa, nhưng rất nhanh chịu được, làm ra bộ dáng cảm động dùng sức gật mạnh đầu.

“Dương Hàn, ta dù có hi sinh bản thân trong sạch cũng muốn ngươi trả giá. Trương sư huynh cùng ta tình nghĩa trong đó, há ngươi có thể hiểu được!” Lý Tứ trong mắt lóe lên vẻ oán độc.

Cũng may cho Lý Tứ tìm đủ mọi cách, cuối cùng may mắn kết nối được với vị này Lưu Nhược Hư, Lưu sư thúc.

Nghe nói vị này bối phận cực kỳ lớn, là một trong mấy vị ngoại môn trưởng lão phụ trách Hình Pháp Đường.

Chính là loại kia nắm trong tay quyền sinh sát chúng đệ tử thấp kém như bọn hắn.

Lý Tứ khi ấy liền biết, cơ hội của mình muốn tới.

Báo thù cho Trương sư huynh là một lẽ, cùng cái này Lưu sư thúc làm đá mài dao, đưa hắn bước lên bên trên càng quan trọng hơn.

Bất quá, Lý Tứ tiểu tâm tư, làm sao qua mắt được Lưu Nhược Hư vị này già đời lão hồ ly.

Chỉ có điều là cuộc sống tu hành này ngày tháng khô khan cũng cần có chút buông lỏng, ai đều có nhu cầu của người nấy mà thôi.



Hợp thì đến với nhau.

Không có gì phải lăn tăn.

Trong lúc Lưu sư thúc cùng với Lý sư điệt đang e ấp mặn nồng, thì đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng nhiều bước chân dồn dập.

Ngay sau đó là tiếng gõ cửa cùng tiếng bẩm báo.

“Bẩm sư thúc, đệ tử Trịnh Tuấn. Dương Hàn đã được áp giải đến.”

“Vào đi.” Lưu Nhược Hư lạnh giọng, đồng thời cùng với Lý Tứ chỉnh đốn lại quần áo, bộ dáng cực kỳ nghiêm chỉnh.

“Bái kiến Lưu sư thúc.”

“Bái kiến Lưu trưởng lão!”

Đám người vừa bước vào, liền đồng loạt hành lễ.

“Dương Hàn, ngươi đã biết tội?” Lưu sư thúc cũng không dài dòng, lập tức nhìn về Dương Hàn quát lớn.

Giọng quát mang theo uy áp, vang vào tai Dương Hàn chẳng khác nào như tiếng sét đánh ầm ầm vang vọng.

“Lưu trưởng lão, đệ tử tự hỏi bản thân đối với môn quy giữ gìn nghiêm ngặt, đối với đồng môn kính trên nhường dưới, xin hỏi đệ tử có tội gì?” Dương Hàn sắc mặt trắng nhợt, cắn răng lên tiếng, máu bên khóe miệng lại dường như bị khí thế của Lưu Nhược Hư ép đến chảy càng nhiều.

“Hừ, ngươi nhìn xem đây là ai?” Lưu Nhược Hư lạnh giọng.



“Dương Hàn, ngươi đem Trương Tam ca cho s·át h·ại, còn giảo biện chối tội?” Lý Tứ bước ra, ánh mắt âm lãnh cháy lên ngọn lửa cừu hận.

“Trương Tam? Hắn làm sao? Ta lúc trước khi trở thành tạp dịch đệ tử, quả thật có gặp qua hắn, thế nhưng sau đó liền không còn gặp lại. Làm sao lại thành ta g·iết hắn rồi?” Dương Hàn gương mặt ngạc nhiên, một bộ khó có thể tin hỏi.

Nhưng trong lòng lại thầm hô quả nhiên ngày đó hắn dung luyện chưa đủ triệt để. Mẹ nó phải đem cái này thằng chó Lý Tứ cùng một chỗ cho luyện luôn mới đúng.

“Tốt, tốt tốt, xem ra ngươi đủ cứng cáp rồi.” Lưu Nhược Hư cười lạnh, vung tay ném ra một quả cầu trong suốt tựa như thủy tinh lớn bằng bàn tay.

“Đây là Trắc Ngôn Cầu, đặc chế pháp khí của Hình Pháp Đường. Ngươi đặt tay đem linh lực bản thân dung nhập vào bên trong, đồng thời trả lời câu hỏi của ta. Nếu như là lời nói dối, cầu này liền hiện lên màu đỏ. Nếu ngươi trả lời là thật, cầu sẽ hiện lên màu xanh.” Lưu Nhược Hư gằn giọng. “Thế nào, hiện tại cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi có g·iết Trương Tam hay là không?”

“Hồi trưởng lão, đệ tử không biết.” Dương Hàn cắn răng, trong mắt lại hiện lên lãnh quang.

Trăm tính ngàn tính, cũng không tìm ra được phương pháp nào thỏa đáng. Hôm nay cho dù mọc cánh cũng khó thoát nơi này.

Hiện giờ đã là cá nằm trên thớt, chỉ còn cách kiên trì đến cùng, xem xem sự tình còn có chuyển cơ hay không.

Hiện tại nếu như vọng động, chẳng những không thể thoát khỏi, còn chẳng khác nào tự mình nhận tội, muốn bỏ trốn?

Hắn đem tất cả thủ đoạn trên người ra xem xét, cũng không có cách nào giúp mình an toàn rời khỏi nơi này.

Quả nhiên làm việc không chu toàn, hậu quả chính là đưa bản thân vào một con đường c·hết.



Dương Hàn có thể thề với trời, ngày hôm nay nếu như đại nạn qua khỏi, ngày sau làm việc tuyệt đối đuổi tận g·iết tuyệt, tuyệt đối không thể để bản thân lần nữa bị động như ngày hôm nay.

Đáng lý ngày hôm đó, Dương Hàn phải đem Trương Tam các mối quan hệ điều tra sơ qua. Xem có để lại mối tai họa ngầm nào có thể tố cáo đến bản thân mình hay không, trước khi đến chỗ làm thủ tục trở thành Tạp dịch đệ tử.

Có như vậy mới tuyệt đối an toàn.

Hiện tại lâm vào bước đường này, Dương Hàn cũng chỉ có thể trách bản thân mình lúc ấy hành sự quá non nớt. Vừa thấy có lợi ích liền váng đầu không còn chút cảnh giác nào.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, hối tiếc thì đã muộn.

“Trưởng lão, đệ tử bản thân trong sạch, tuyệt đối không sợ kiểm tra. Thế nhưng Lý sư đệ tố cáo ta g·iết Trương Tam, cũng cần phải có bằng chứng. Ta thân là Tạp dịch đệ tử chính thức của sư môn, dù là thấp cổ bé họng, nhưng vẫn có quyền lợi được đòi hỏi chứng cứ để bảo vệ trong sạch bản thân. Tu sĩ chúng ta cần có cho mình một mảnh bất khuất chi tâm, chính Gia Cát Trưởng lão đã tự mình căn dặn chúng ta như vậy.” Dương Hàn một bộ hiên ngang lẫm liệt nói.

Lưu Nhược Hư ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

Giờ phút này con hàng Dương Hàn này còn nói năng như thế dõng dạc, không lẽ con hàng Lý Tứ này bịa đặt?

Nghĩ đến đây, không khỏi khóe mắt liếc nhìn về phía Lý Tứ.

Làm đến chức vị này, Lưu Nhược Hư đối với nhìn người đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Lúc này liếc qua thấy Lý Tứ có một tia bối rối, trong lòng liền có chút tức giận.

Nhất là vừa rồi Dương Hàn còn nhắc đến Gia Cát trưởng lão vị kia thiên kiêu.

Gia Cát trưởng lão hiện nay đang thời kỳ toàn thịnh, danh t·iếng n·ổi bật. Thân làm trung tầng quản lý, Lưu Nhược Hư biết đến sự tinh so với người ngoài càng thêm rõ ràng.

Có một số bí ẩn xoay quanh vị nữ tử họ Gia Cát này mà người ngoài không được phép nhắc đến, ngược lại trong cao tầng cùng trung tầng người đều có chút phong thanh.

Hiển nhiên, cũng không có ai xác định những tin tức kia có chuẩn xác hay không. Thế nhưng dù sao tu vi của vị này là hàng thật giá thật, bản lĩnh cũng thuộc hạng nhất lưu. Nghe nói ra tay cũng là cái quyết đoán hạng người, quả thật không đáng vì chút chuyện nhỏ mà cùng người này có khúc mắc.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lão mới nhớ ra, vị này Gia Cát thiên kiêu là cái người nổi danh nhớ tình bạn cũ, nghe nói xuất thân cũng là từ Tạp dịch khu Bắc mà đi lên.

Lúc này Lưu Nhược Hư vẻ mặt cũng hơi chậm lại, đột nhiên chỉ tay về phía trước nói.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.