“Lý Tứ, ngươi là người tố cáo, cũng cần có bằng chứng. Nhưng ngươi lại nói với ta là không có bằng chứng, vậy thì cũng phải dùng Trắc Ngôn Cầu kiểm tra, đem sự thật tìm ra.”
Lý Tứ nghe vậy, rõ ràng mất tự nhiên, vẻ mặt hiện lên vẻ bối rối nhìn về Lưu sư thúc, sau đó lại oán hận nhìn Dương Hàn.
Cuối cùng gã hừ một tiếng, tiến đến bên Trắc Ngôn Cầu đặt tay đem một tia linh lực đưa vào.
“Sư thúc, sư điệt có đầy đủ cơ sở để tin chắc rằng Dương Hàn chính là người duy nhất gặp Trương Tam ca lần cuối cùng trước khi m·ất t·ích.”
Lý Tứ nói xong, liền thấy bề mặt Trắc Ngôn Cầu đột nhiên chuyển sang sương mù, chậm rãi xoay động như có một loại lực lượng thần bí nào đó đang hoạt động.
Loại cảm giác kỳ dị này diễn ra rất nhanh sau đó biến mất.
Trắc Ngôn Cầu cũng chậm rãi chuyển sang màu xanh.
Lý Tứ cười gian xảo.
Lời nói vừa rồi của y cực kỳ xảo diệu, không chắc chắn Dương Hàn là người g·iết Trương Tam nhưng lại đem Dương Hàn làm thành người cuối cùng gặp Trương Tam trước khi người này biến mất.
Hai lời nói hoàn toàn khác nhau nhưng ý nghĩa gần như tương đồng.
Lưu Nhược Hư ánh mắt giãn ra, trong lầm thầm khen Lý Tứ bề ngoài nhìn có vẻ gian xào hời hợt, nhưng tâm cơ không cạn, sau này xem ra chung đụng cần có chút đề phòng thì hơn.
Dương Hàn nhìn thấy Lý Tứ nói như vậy, cũng hiểu trong đó đánh lận con đen khái niệm, thở một hơi.
Sau khi Trịnh Tuấn thi triển thủ pháp, Dương Hàn làm bộ làm tịch suy yếu một trận, cũng chậm rãi đặt tay lên Trắc Ngôn Cầu.
Một tia linh lực chậm rãi tràn vào.
「 Đing! Phát hiện một khối Hạ phẩm Trắc Ngôn Cầu. 」
「 Trắc Ngôn Cầu: Pháp khí dùng để xác minh linh lực cùng thần niệm dao động tần số. Dao động càng mạnh, thần niệm lung lay sợ hãi thì chuyển sang màu đỏ, thần niệm càng vững vàng thì sẽ chuyển sang màu xanh. Thường dùng xác minh độ thật giả của lời nói, độ chính xác 70%. 」
「 Đing! Phát hiện ti tiện đồ chơi Hạ phẩm Linh Niệm Cầu đối với túc chủ tiến hành trò cười thăm dò. Vui lòng chọn loại màu sắc muốn thể hiện? Xanh / Đỏ. 」
Trong đầu Dương Hàn vang lên âm thanh.
Dương Hàn trong lòng tầng tầng thở dài một hơi, có cảm giác c·hết đi sống lại.
Quả nhiên đến cuối cùng, thân yêu phụ trợ vẫn đáng tin nhất.
Dù biết bản thân có cơ hội vượt qua ải khó, nhưng Dương Hàn ngoài mặt vẫn như cũ cực kỳ gian nan, rít qua kẽ răng.
“Ta không g·iết Trương Tam, cũng không biết Trương Tam hiện giờ ở nơi nào.”
Vừa nói, trong đầu chậm rãi tâm niệm phụ trợ chọn màu Xanh.
Dương Hàn nói xong không bao lâu, Trắc Ngôn Cầu chậm rãi chuyển sang màu xanh.
Nhìn thấy kết quả này, Lý Tứ sắc mặt thoáng cái khó coi, không thể tin tưởng, nói:
“Không đúng, đây là giả. Sư thúc, Dương Hàn hắn nói dối.”
“Đủ rồi. Lý Tứ, bản tọa niệm tình ngươi đối với sư huynh sốt ruột, chuyện này đến đây coi như thôi.” Lưu Nhược Hư phất tay đem lời nói của Lý Tứ đánh gãy, sau đó quay sang nhìn Dương Hàn nói. “Dương Hàn, dù ngươi không phải là người g·iết Trương Tam nhưng việc đồng môn đệ tử gặp ngươi sau đó m·ất t·ích là khó tránh khỏi liên quan. Hiện tại phạt ngươi đến Huyết Sát Cốc chịu phạt ba năm, chuyện này hiện tại coi như chấm dứt.”
Dương Hàn nghe đến ba chữ Huyết Sát Cốc, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc không rõ, nhưng biết sự tình hôm nay đã không có đường lui, Lưu Nhược Hư đây là không muốn buông tha cho hắn, cuối cùng cũng đành nhận mệnh, theo đám người Trịnh Tuấn rời đi.
Dù sao cũng chỉ có một năm, cố gắng an dưỡng tu luyện liền sẽ qua.
Dương Hàn tự biết hôm nay cho dù có làm thế nào, Lý Tứ cùng Lưu Nhược Hư vị này trưởng lão đã có câu kết, chắc chắn không để cho mình bình an rời khỏi nơi này.
Kết quả này đã là tốt nhất kết quả.
…
Huyết Sát Cốc là một cấm địa của Huyền Đạo Tông, quanh năm bao phủ trong âm u và tử khí, chuyên môn dùng để tiến hành trừng phạt đệ tử trong tông môn.
Trịnh Tuấn mang theo Dương Hàn đến nơi này, vừa đến vòng ngoài, đã mở ra hộ thân linh khí, gương mặt cẩn trọng.
Huyết Sát Cốc vị trí âm u tối tăm, lối vào nằm ở phía bên dưới một vết nứt tựa như vực thẳm chật hẹp, bên dưới có từng trận âm phong lạnh lẽo mang theo hàn khí thấu xương thổi lên.
Sau khi mang Dương Hàn đến đây, Trịnh Tuấn cũng không có đi vào sâu mà là đứng tại lối ra vào, cung kính chắp tay nói:
“Hình Pháp Đường đệ tử Trịnh Tuấn, mang theo tông môn đệ tử đến chịu phạt, xin mời U trưởng lão tiếp nhận.”
Gió lạnh thổi qua, đem chút cỏ khô cùng tro bụi thổi tán loạn.
“Được, để hắn ở lại, các ngươi trở về đi…”
Từ bên trong truyền đến âm thanh thăm thẳm xa xăm, nghe vào tai làm cho người ta có cảm giác âm u căng thẳng, Dương Hàn cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Trịnh Tuấn mấy người nghe thấy âm thanh này bảo mình rời đi, nhất thời như được đại xá, không nói hai lời xoay người đi.
Trước khi đi cũng không quên đem lệnh bài thân phận ném lại cho Dương Hàn cất giữ.
Nơi này đã có vị kia thần bí trưởng lão trông coi, bọn họ cũng không sợ Dương Hàn có thể lật được sóng gió gì.
Nơi này thoáng cái chỉ còn mình Dương Hàn.
Ngước mắt nhìn lên, ánh mặt trời hoàn toàn chiếu không đến nơi này, cộng thêm thân đang đứng giữa hẻm núi, không gian nhỏ hẹp cùng lạnh lẽo khiến cho không khí đè nén khiến cho Dương Hàn có cảm giác như muốn ngạt thở.
Đem linh lực vận chuyển toàn thân một vòng, Dương Hàn mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Nhưng bất chợt khuôn mặt Dương Hàn hiện lên vẻ nghi ngờ, thử vận chuyển linh lực lại lần nữa, sau đó là vẻ mặt trở nên khó coi.
Linh khí ở nơi này cực kỳ tán loạn thưa thớt, khiến cho mỗi lần vận chuyển linh lực đều rất khó khăn phục hồi.
Phải biết ở bên ngoài, phàm là tu sĩ, vốn đem linh lực trong thiên địa toàn diện thông qua hô hấp cũng như tiếp xúc qua da thịt mà hấp thu điều chỉnh.
Mỗi khi linh lực tiêu hao, cơ thể sẽ thông qua hấp thu từ thiên địa mà bổ sung bù đắp, từ đó duy trì trạng thái cân bằng khỏe mạnh.
Nhưng nơi này lại rất kỳ lạ, mỗi lần tiêu hao, liền sẽ cứ như vậy trống rỗng mất đi. Gần như không thể duy trì trạng thái bù đắp tiêu hao.
Cho dù có cũng là cực kỳ nhỏ bé, còn không bằng một phần trăm bên ngoài.
Mà lấy tình huống ở vòng ngoài đã cần linh lực duy trì thân thể khỏe mạnh, nếu là đi vào, sau đó ở lâu ngày dài tháng bên trong cốc, Dương Hàn cũng không thể đoán được tình huống bên trong sẽ còn ác liệt như thế nào.
Trong lúc vô tình, Lý Tứ cùng Lưu Nhược Hư hai người này, đã được Dương Hàn đặt vào một vị trí cực kỳ trang trọng trong đầu.
Hắn có thể thề với trời, chờ một ngày không xa, Dương Hàn chắc chắn tận tình chiêu đãi hai người này.
Đang khi suy nghĩ lung tung, đã thấy có một bóng người mờ ảo từ trong bóng tối đi ra.
Nhìn thấy người đến, khóe mắt Dương Hàn hơi run rẩy.
Chỉ thấy bóng người này vóc dáng khôi ngô cao lớn, toàn thân bao bọc trong một tấm áo choàng rộng thùng thình, chỉ để lộ một đôi mắt tựa như hai đốm lửa xanh lét thỉnh thoảng nhảy lên như đang đốt cháy.
Dương Hàn trong con ngươi hiện lên vẻ khó tin, người này vậy mà lại di chuyển lơ lửng trên mặt đất.
Cả thân hình của vị trưởng lão này tựa như u linh, lướt nhẹ cách mặt đất chừng nửa gang tay.
「 U Vô Thường 」
Nếu không phải trên đầu y có hiện thông tin, Dương Hàn sẽ lập tức kêu lên một tiếng: “Có quỷ!” sau đó điên cuồng đem Gatling Hỏa cầu thuật ra tiếp đãi y, đến tận hết sức lực mới thôi.
“Ngươi, đi theo lão phu.” U trưởng lão sau khi đến gần Dương Hàn, đôi mắt bốc lên lửa xanh âm u chăm chú quan sát hắn một hồi, liền chậm rãi xoay người lơ lửng đi vào.
Khí tức vị U trưởng lão này mông mờ ảo, Dương Hàn hoàn toàn nhìn không thấu tu vi.
Dương Hàn nuốt nước miếng khan, cũng không làm ra cử chỉ gì vọng động, chậm rãi đi theo phía sau.