Liền ngay sau đó, thế lực của Lưu Vạn Sơn đi theo bùng phạt lực lượng, còn cả những Động Thiên khác người đồng dạng.
“ Không biết đạo hữu là ai? vì sao lại ra tay tàn độc như vậy?” một lão già có phần tiên phong đạo cốt, là Mã Vân của Ngọc Đỉnh Động Thiên lên tiếng.
Đế Thiên An hờ hững : “ các ngươi có vẻ tự nhiên quá nhỉ, đồ ăn của bản tọa còn muốn dám cướp. Đúng thật là không biết chữ chết như thế nào? Ta có nên diệt luôn các ngươi một thể không?”
Bầu không khí liền rơi vào kìm nén khẩn trương, bởi Lưu Vạn Sơn không phải là tu sĩ bình thường. Nháy mắt liền đốt chết y, dù là cường giả mạnh nhất nơi này là Mã Vân cũng không làm được.
Lão bà Lý Dĩnh của Kim Hà Động Thiên kinh nghi bất định, nói : “ xin tiền bối bớt giận. Là chúng ta nhất thời nóng nảy vì muốn chiêu Mầm Tiên mà đắc tội tiền bối, để hóa giải hiểu lầm không đáng có, chi bằng tiền bối chọn lấy Mầm Tiên trước, bọn chúng tôi lựa chọn sau, tiền bối thấy thế nào!”
Đế Thiên An trấn an Niếp Niếp, cười nói : “ chú ý không tệ! ”
Nghe được đám người Diệp Phàm tâm tình bất định, trong lòng thầm cầu mong mình được người nam tử kia chọn lấy. Phải biết chặng đường từ Huỳnh Hoặc đến đây bọn họ thấy qua ai lợi hại bằng y được.
“ Bất quá! Bản tọa dựa vào cái gì phải nghe các ngươi an bài” Đế Thiên An tiếu ý nói
Lời này vừa ra, bầu không khí càng thêm khẩn trương.
Mã Vân lên tiếng chất vấn : “ tiền bối là muốn lấy hết Mầm Tiên ư?”
“ Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?” Đế Thiên An một bên ăn thần dược, một bộ cần ăn đòn đáp.
“ Chúng ta tuy không phải là tiền bối đối thủ, nhưng những người ở đây đều là Lục Đại Động Thiên người. Mong tiền bối có thể nể mặt một...” Lý Dĩnh uyển chuyển nói.
“ Nể mặt, ha ha” Đế Thiên An cười nhạo.
Lúc này, Chu Nghị lên tiếng : “ tôi nguyện đi theo ngài ấy”
Có người mở đầu, những kẻ khác liền hưởng ứng theo, cơ hội này không bắt lấy còn để đợi nó trôi qua ư? Thế là toàn bộ đám người đều nhao nhao nói.
Khiến cho Lục Đại Động Thiên người sắc mặt khó coi vô cùng.
Lý Dĩnh thấy thế, lại mở lời : “ tiền bối thực lực mạnh mẽ, có điều Mầm Tiên đối với các Động Thiên quan trọng. Chi bằng chúng ta giao đấu, nếu như chúng ta đánh thắng được tiền bối, có thể mang đi Mầm Tiên chọn trúng, ý tiền bối thế nào?"
“ Chủ ý này không sai” Lý Dĩnh vừa ra, Mã Vân đám người biểu thị sự đồng ý.
Mặc dù người kia cường đại, nhưng cũng không thể để Mầm Tiên cứ như vậy bị lấy đi hết được. Đám người bọn họ hợp sức đánh một trận, cũng còn có cơ hội.
“ Được thôi!” Đế Thiên An đáp ứng.
Lập tức, hơn chục đạo hồng mang phóng lên không trung, trong đêm tối nhìn xuống.
“ Xèo xèo!!!”
Liền ngay sau đó, từng cái thân thể trên không như cây đuốc bốc cháy, trong nháy mắt liền hồn phi yên diệt.
“ Ực” Vi Vi cùng đám tu sĩ còn lại lẫn Diệp Phàm đám người nuốt một ngụm nước bọt, quá kinh sợ khi đối phương vẫn còn ở lại nơi này đã có thể cách không giết người.
“ Chỉ vài cái nho nhỏ con kiến hôi cũng dám ở trên đầu bản tọa đứng! Đúng là sao cứ thích tìm đường chết” Đế Thiên An nhẹ nhàng thu tay, nháy mắt mấy đóa hỏa diễm xuất hiện trước người rồi dung nhập vào trong cơ thể.
“ Thật là chán! Nhỏ yếu như vậy đúng là không sinh nổi hứng thú mà” Đế Thiên An cảm khái, nói xong đứng dậy chủ động mở ra một cái nội thiên địa ôm bế Niếp Niếp vào bên trong : “ Niếp Niếp ngoan, ca ca dẫn Niếp Niếp hảo ngoạn”
“ Ân!” Niếp Niếp nghe được sáng lên mắt to gật đầu vui thích.
Mà thấy một màn này Linh Khư Động Thiên ngốc trệ, run run môi : “ Thánh... là...là Thánh... Thánh Nhân”
Chỉ có đạt đến Thánh Nhân cảnh mới có thể mở ra được tu di giới, chứng kiến một màn này bọn họ ai nấy không chân run chứ. Nghĩ lại mình dám dò xét một tôn Thánh Nhân, còn sống đến giờ đúng là thiên ân vạn tạ.
Chớp mắt lại qua đi qua một ngày.
Một tòa hòn đảo trôi nổi ở hư không, cảnh vật phi phàm tú lệ như tiên cảnh. Bên trong cổ xanh tươi cứng cáp, thẳng tắp như Cầu Long, lại còn có thể thấy một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy, thấp thoáng giữa những hàng cây, bố trí hài hòa.
"Các ngươi có biết những hạt bụi này là gì không?"
"Còn có thể là gì nữa, hạt bụi thì là hạt bụi thôi."
"Là hạt bụi, mà cũng không phải là hạt bụi."
"Đây rõ ràng là hạt bụi, nếu không phải là hạt bụi thì là cái gì?"
"Chúng là một thế giới, một thế giới mênh mông."
"Là một thế giới mênh mông... Ngài không phải đang nói đùa đấy chứ?"
"Tương lai các ngươi sẽ hiểu, một hạt bụi, một ngọn cỏ, một cái cây đều là 1 thế giới."
"Ngài… có thể nói rõ ràng hơn một chút không, ta cảm giác như đang nghe Thiên Thư, tuy rằng ý trên vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một thâm ý nào đó không rõ ràng."
"Ngày hôm nay chúng ta sẽ không tiếp tục nói những chuyện này nữa, ý của ta muốn nói là, trong trời đất có muôn vàn hạt bụi, mỗi một hạt bụi đều là một thế giới.
Cũng giống như trong thân thể của chúng ta, tuy không nhìn được bên trong có những gì, nhưng nó lại bao gồm rất nhiều "Môn", cũng nhiều như những hạt bụi trong trời đất vậy.Thoạt nhìn thân thể tuy nhỏ bé, nhưng lại bao gồm hằng hà sa số " Môn", không ngừng tìm cách mở những cánh cửa này, ta sẽ phát hiện ra "chính ta", đó chính là tu luyện."
"Bây giờ, các ngươi đã rõ tu luyện là gì rồi chứ?"
"Dường như… có một chút."
"Được, cứ từ từ mà suy nghĩ đi. Bây giờ, ta nói cho các ngươi biết một chút về "Khổ Hải", thế gian có vô số pháp môn, nhưng pháp môn nào cũng có thể mở ra Tiên lộ."
"Lão nhân gia, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?."
"Vạn vật trên thế gian, tuổi tác đều dần tăng lên, tuy rằng muốn vĩnh viễn tồn tại với thế gian, trường tồn không chết, nhưng mà đó chỉ là tìm con đường sống để bài trừ cái chết, có biết đâu đời người chỉ như cái chớp mắt, qua đi rất nhanh chóng."
"Lão nhân gia, ngài nói quá huyền ảo rồi, rốt cục ngài muốn nói cho chúng ta biết cái gì?"
"Các ngươi có thể biết nó bao nhiêu tuổi hay không?"
"Đương nhiên có thể, đem chặt cái cây đó xuống, đếm số vòng là ra số tuổi."
"Đúng vậy, năm tháng vô tình, đều khắc dấu vết lên tất cả vạn vật, cây có vòng tuổi, cũng giống như chúng ta có Sinh Mệnh Chi Luân."
"Chúng ta có cái gì?"
"Việc tu luyện của chúng ta, chính là bắt đầu từ Sinh Mệnh Chi Luân ..."
“Vạn vật đều có điểm bắt đầu của mình, mà trong thân thể chính ta cũng có một nơi như vậy, là nơi cội nguồn của sinh mệnh và sức sống, chứa đừng tinh khí toàn thân, được gọi là Sinh Mệnh Nguyên Luân, cũng có thể gọi là Sinh Mệnh Chi Luân."
"Sinh Mệnh Chi Luân này nằm ở đâu?"
"Ngay dưới rốnVị trí của nó vừa vặn là điểm phân cách hoàn mỹ nhất của phần thân trên và phần thân dưới."
"Sinh Mệnh Chi Luân có thể nói là căn cơ của tu sĩ, nếu như đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, giữ nguyên Sinh Mệnh Chi Luân trong sáng, không hề có chút dấu vết, luôn luôn như lúc mới sinh, có lẽ có một chút hy vọng thành tiên."
Hòn đảo bên trên, trước cung điện xa hoa lộng lẫy một cái sân trông, một nhóm người tụ tập ngồi ngay ngắn cùng mấy cái lão già bạc phơ, kẻ hỏi người đáp.
Là đám người Diệp Phàm cùng Linh Khư Động Thiên được Đế Thiên An trảo vào nơi này, là hắn ác thú vị để cho đám trưởng lão kia giảng dạy cho đám gà mờ bước chân vào tu luyện.
Thoáng một cái, thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã ba tháng, Diệp Phàm đám người cũng dần dần thích ứng với sinh hoạt ở nơi đây, thay đổi đầu tiên là chuyển biến về mặt quan niệm, chậm rãi tiếp thu tất cả mọi thứ.
Trong khoảng thời gian này nhờ có đám trưởng lão Linh Khư Động Thiên mà đám người bước lên con đường tu hành, mở ra đường Khổ Hải mà tu luyện. Bất quá trong hai mươi bảy con người chỉ có một kẻ là vẫn chưa mở ra được.
“Đừng lo lắng, ta bây giờ cảm giác rất tốt, vốn tinh khí trong huyết mạch đang sôi trào, giờ đã yên tĩnh lại, mà vị trí của Sinh Mệnh Chi Luân lại đang rung động kịch liệt”Một ngày này, Diệp Phàm sau khi thôn phệ những đan dược mà Đế Thiên An cấp cho, cảm nhận được cơ thể khác lạ, hướng về huynh đệ mình nói.
"Cảm giác thế nào?" Bàng Bác rất sốt ruột đặt câu hỏi, trong đám người hắn và Diệp Phàm có quan hệ thân nhất, việc huynh đệ chậm trể tu hành mở ra Khổ Hải chậm nhất hắn cũng không ghét bỏ, ngược lại là vô cùng quan tâm.
"Ta cuối cùng cũng cảm ứng được sự tồn tại của Sinh Mệnh Chi Luân, Thần Lực Nguyên Tuyền đang sôi trào không dứt..." Nói xong, Diệp Phàm không nói gì nữa, bắt đầu vận chuyển theo Huyền pháp của Đạo Kinh của Linh Khư Động Thiên, tiến hành trùng kích Khổ Hải.
Bàng Bác ở bên cạnh trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói: "Thần Lực Nguyên Tuyền ở bên trong Sinh Mệnh Chi Luân sôi trào... Tại sao ta lại chưa có cảm giác này?"
Bên trong gian tẩm cung của cung điện xa hoa lộng lẫy này, Diệp Phàm ngồi xếp bằng, giống như một pho tượng đá không nhúc nhích, mà Bàng Bác thì lại sốt ruột đứng bên cạnh.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, gian phòng trở nên sáng rực, thanh âm như sóng thần vô tận, Khổ Hải của Diệp Phàm tỏa ra vô tận thần huy, kim quang chói mắt, lại còn mang theo tiếng sấm ầm ầm.
Bàng Bác trợn mắc há mồm, kinh sợ không nói thành lời, chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bàng Bác cảm thấy trong Khổ Hải của Diệp Phàm, thần quang vạn đạo, rực rỡ như cầu vồng, lại có từng đợt sóng biển màu vàng đang hung hãn trùng kích, tạo thành sóng thần khủng bố mang theo tiếng sấm chớp ầm ầm, sóng dữ ngập trời!
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.