Thương Sinh Giang Đạo

Chương 102: Đinh ba




Hồng Lâu, cái lò gạch cũ tại ngoại ô thành Tương Dạ.

Ngay trong đêm, Cái Bang đã nhận được tình báo của phía Dự Niên, sắc mặt người nào người nấy giờ này đều không tốt một chút nào. Thậm chí đến cửu trưởng lão vốn đang bị thương mà nghe tin này cũng phải thấy tức đến hộc máu.

Mới đầu tri phủ nghi ngờ bọn lão mà không có chứng cứ đã là đủ quá đáng rồi, nhưng giờ khi đã biết chuyện, cục tức của bọn lão lại càng lớn hơn. May mà tình hiện giờ là chưa rõ tri phủ có biết sự thật chưa đấy, chứ nếu đã biết rồi mà còn cố ý như vậy thì bọn lão sẽ không đời nào tha cho lão đâu. Dẫu vậy, kể cả lão chưa biết thì cũng không thoát khỏi sự phẫn nộ của Cái Bang.

Lữ Nhược Hồ nắm chặt tình báo ở trong tay, gương mặt lão nổi đầy gân xanh, nội lực lan tràn ra bên ngoài làm cho ba người còn lại không cảm thấy thoải mái. Nhưng rồi lão cũng kiềm chế lại nhanh mà gõ từng ngón tay lên bàn để suy nghĩ.

“Có vẻ như Hoa Sơn cũng nhúng tay vào, không thì khó để hắn lấy được tình báo nhanh như thế này.” Lỗ Nhất Tiếu suy đoán.

“Dù là thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đã lấy lại được một chút lợi thế rồi. Trong hai ngày tới cho các đệ tử tập trung vào điều tra tri phủ, lần này ta cũng đi.” Lữ Nhược Hồ bảo.

“Phó bang chủ, ngài đi ổn chứ?” Cửu trưởng lão vuốt ngực mình một chút rồi hỏi.

Lữ Nhược Hồ gật đầu.

“Trong tình báo đề cập đến một cao thủ Đại Tông Sư, nếu để mỗi các đệ tử đi tra thì rất dễ gặp phải chuyện không may. Vì chuyện này liên quan đến danh dự của tri phủ nên Lại Chính Nhất sẽ không phòng thủ đơn giản như vậy. Dù chưa rõ ông ta có biết hay không, chúng ta vẫn nên nghiêm túc xem xét tình hình. Lần này tuyệt đối không được phép thất bại.”

“Nghe theo phó bang chủ.” Cả ba trưởng lão đồng loạt trả lời, bao gồm Lỗ Nhất Tiếu.

Ngay sau đó, một mệnh lệnh ngầm đã được ban ra, và chỉ những ai được công nhận là “trung thành” mới thực sự hiểu được. Nguyên do Lữ Nhược Hồ không ban bố mệnh lệnh công khai là vì lão không hoàn toàn tin các huynh đệ trong Cái Bang. Nghe thì có vẻ hơi trái với tôn chỉ hoạt động của Cái Bang, nhưng Lữ Nhược Hồ không phải Lữ Hồng Quyết mà tin tưởng tuyệt đối vào bang chúng. Lão vẫn luôn nghi ngờ trong Cái Bang có nội gián.

Suy cho cùng, Cái Bang vẫn là bang phái dễ gia nhập, nên ngư long hỗn tạp, khó mà kiểm soát. Sự việc của Dự Niên đã phần nào giúp Lữ Nhược Hồ chắc chắn quan điểm đấy. Mặt khác, Lữ Nhược Hồ không quá quen thuộc với bang chúng của thành Tương Dạ, nên chẳng có lý do gì để lão phải tin tưởng hoàn toàn.

Lỗ Nhất Tiếu đương nhiên không thích quyết định đấy, nhưng vì đại cục, cũng như vì thanh danh vĩnh tồn của Cái Bang, lần này lão phải để cho các huynh đệ chịu khổ một chút vậy. Huống hồ, nếu thực sự có gián điệp thì nhân cơ hội này loại bỏ cũng tốt. Dù sao cũng đâu ai thích thú đến việc ngày ngày có những con mắt chăm chăm vào mình chứ.

Cứ như vậy, Cái Bang đã chính thức hành động với toàn bộ nguồn lực có được ở hiện tại. Và không hổ danh là thiên hạ đệ nhất bang, hiệu quả hoạt động của bọn họ nhanh không tưởng. Dự Niên chỉ việc cung cấp tình báo, những việc còn lại đều do bọn họ làm. Vì vậy, hắn chỉ việc nằm chơi hai ngày thôi là mọi việc đã giải quyết xong.

“Thiếu gia, lớn chuyện rồi!”

Đang lúc phiêu phiêu giấc ngủ trưa, chưởng quầy đột nhiên xông vào phòng của hắn, làm cho thiếu nữ đang quạt mát cho hắn phải giật mình. Sau khi chưởng quầy ra hiệu cho cô rời đi thì lão mới chính thức báo chuyện.

“Thiếu gia, tay hộ vệ kia trốn rồi.” Lão nhỏ tiếng.

“Dưới sự giám sát của hai Đại Tông Sư sao?” Dự Niên lười biếng đáp.

“… Vâng, nhưng sao thiếu gia không thấy bất ngờ gì vậy?” Chưởng quầy cảm thấy thật khó hiểu.

Dự Niên không biết phải giải thích sao cho lão hiểu, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như hắn nghĩ. Bởi hắn chẳng thể nắm được toàn cục vấn đề.

Đầu tiên, hắn không rõ nguyên nhân tam công tử quyết định giết ông chủ Hoàng. Thứ hai, hắn cũng không biết Lại Chính Nhất có biết chuyện của tam công tử ngay từ đầu hay không.

Hai điểm quan trọng nhất vẫn còn bị bỏ ngõ ở đấy thì Dự Niên không thể dám chắc mọi chuyện sẽ theo ý mình. Vì vậy, thay vì chuẩn tinh thần đón nhận một kế hoạch thành công, hắn lại chuẩn bị tinh thần cho một kế hoạch thất bại.

“Tri phủ đã tuyên cáo tay hộ vệ đó là hung thủ chưa?” Dự Niên hỏi.

“Thưa thiếu gia, vừa mới tuyên bố xong. Bây giờ binh lính đang đi tìm khắp ngóc ngách của thành Tương Dạ. Thanh lâu của chúng ta cũng không thoát khỏi diện bị lục soát. Nhân lúc binh lính chưa đến, ngài cũng nên lánh mặt đi.” Chưởng quầy khuyên nhủ.

Dự Niên gật đầu. Hắn hiện giờ còn chưa có thẻ bài thông hành nên không tiện hiện diện trước quan binh. Mặt khác, hắn cũng nên đi báo với Hãn Tự Tại một tiếng để lão không nóng giận nhất thời mà cầm búa gõ đầu từng tên lính một.

Sau khi mang theo Tuyệt Hàn và xóa bỏ dấu tích của mình ở phòng trên cùng, Dự Niên nhanh chóng rời khỏi thanh lâu qua đường cửa sổ rồi lợi dụng khinh công để đến lò rèn.

Hơi ngoài ý muốn, lần này Hãn Tự Tại không có nhà, dường như lão bận việc ở đâu đó nên đã đi được khoảng vài ngày rồi. Lò lửa của Hỏa Ngục Luyện đã trở nên nguội ngắt, hơi ấm còn lại chỉ vừa đủ để người bình thường thấy hơi ấm thôi chứ không có nóng hủy diệt như trước đó. Mặt khác, Băng Tiên Luyện cũng đang dần tan ra do không được cung cấp đá lạnh trường kỳ.

Sau khi đi lượn một vòng, Dự Niên phát hiện ra một dấu hiệu ngầm mà Hãn Tự Tại đã chỉ cho hắn từ trước. Một khi dấu hiệu này xuất hiện, hắn liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Hãn Tự Tại từ bỏ cái lò rèn xập xệ này rồi.

Với một thợ rèn mà nói, lò rèn là nơi rất linh thiêng, tựa như thánh đường với tu sĩ. Tuy nhiên, Hãn Tự Tại vẫn từ bỏ nó như thường thì chứng tỏ lão đang đối mặt với một hiểm nguy còn lớn hơn bình thường. Chưa kể, nếu Hãn Tự Tại còn không kịp báo thì có vẻ như lão đang rất gấp.

Nhìn vào đống lộn xộn của lò rèn hiện tại, Dự Niên thật không biết phải nói gì, nhưng mừng là hắn đến đây trước khi đám binh lính tới, không thì mấy cái dấu hiệu của Hãn Tự Tại đã bị quấy phá hết.

Liên quan đến dấu hiệu của Hãn Tự Tại, nó cho Dự Niên một cảm giác rất quen thuộc, nếu không muốn nói là quá rõ ràng. Bởi chuyên ngành nghiên cứu của hắn ở kiếp trước vốn là ký hiệu. Và cái ký hiệu lão chỉ cho hắn biết là hình của một cây đinh ba.

Cây đinh ba là vật biểu trưng độc đáo mà bất kỳ ai ở thời hiện đại nhìn vào cũng sẽ nghĩ tới Poseidon của thần thoại Hi Lạp. Tuy nhiên, cây đinh ba không chỉ đơn giản có ý nghĩa như vậy. Tùy thuộc vào nền văn hóa mà ý nghĩa của nó sẽ khác biệt theo rất nhiều.

Đối với phương tây, đinh ba còn là biểu tượng đại diện cho ác quỷ tối thượng của địa ngục – Satan. Đúng hơn thì biểu tượng đấy xuất phát từ ngành tâm lý học, khi mà con người thời xưa tin rằng những căn bệnh tâm thần vốn do bị quỷ ám mà thành.

Có điều, khi đặt trong bối cảnh thế giới hiện tại, Dự Niên không nghĩ khái niệm “phương tây” của hắn sẽ phổ biến ở đây. Thay vào đó, “phương tây” phổ biến thực sự là thế giới của thần phật, là Ấn Độ cổ xưa. Và ký hiệu đinh ba lúc này sẽ được gọi bằng một cái tên khác: Trishula – Vũ khí của thần hủy diệt Shiva trong Ấn Độ Giáo.

Mặc dù Ấn Độ Giáo phân nhánh rất nhiều giáo phái và dành sự tôn sùng cho các vị thần khác nhau nhưng tựu chung mà nói, giáo phái nào cũng xếp Shiva vào hàng thần thượng tôn, thậm chí là thượng đế, thần của các vị thần Ấn Độ. Vì vậy, phàm là những con chiên ngoan đạo của Ấn Độ Giáo, Shiva là cái tên bất khả chiến bại đầy thiêng liêng.

Hãn Tự Tại không giống người Đại Khánh, nhưng lão cực thạo ngôn ngữ của Đại Khánh. Thường ngày lão thường xuyên giấu mình trong bộ dạng nhếch nhác và đen nhẻm do rèn nhưng một khi tắm rửa sạch sẽ thì ai cũng sẽ nhận ra lão là người nước ngoài.

Dự Niên từng vô tình thấy được một lần, song hắn lại giả ngu nên lão cũng chưa bao giờ đề cập. Dần dần, cả hai xem như chưa từng thừa nhận sự tồn tại của “bộ dạng đó”.

Ngặt nỗi, Dự Niên lúc này cũng nên cân nhắc đến việc tìm hiểu thân thế của Hãn Tự Tại mới được. Bởi dính dáng tới Ấn Độ thì chuyện cũng không hề nhẹ nhàng gì đâu. Lại nói, Ấn Độ thực sự tồn tại ở thế giới này, đã vậy còn rất hùng mạnh.

Tất nhiên, trường hợp của Ấn Độ tại thế giới này phức tạp hơn nhiều, bởi nó được gọi bằng đúng cái tên mà Dự Niên không nghĩ sẽ được nghe. Nếu Nhật Bản ở đây là Wakoku, thì Ấn Độ sẽ được gọi bằng đúng cái tên thần hệ của nó.

Quốc gia của những vị thần - Thần Quốc Vệ Đà.

Nghe thôi đã biết mùi đáng gờm.


Mỗi tuần có một cái chức nghiệp
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.