Thương Sinh Giang Đạo

Chương 101: Hai phương án




Tam công tử ăn chơi trác táng hơn Dự Niên tưởng, nên sau khi ăn xong, hắn quyết định bám theo để điều tra thêm. Nhưng ai nghĩ vừa ra khỏi cổng là đã đạt được mục đích.

“Có nên bám theo tiếp không nhỉ?” Dự Niên tự hỏi.

Biết được hung thủ là chuyện tốt, nhưng vẫn chưa có bằng chứng. Quan trọng hơn, Dự Niên vẫn chưa biết được động cơ ra tay. Theo tình báo của chưởng quầy, tam công tử là con trai út của Lại Chính Nhất nên từ nhỏ đã được chiều chuộng hơn cả anh chị trong nhà, nên không quá lạ nếu như tính tình của hắn trở thành như vậy.

Trong mấy tiểu thuyết mạng, những người mang tính cách như thế nếu không biết quay đầu thì sớm muộn cũng tao ngộ tai ương. Mà thường thì con số quay đầu vốn không nhiều, nếu không muốn bảo là chẳng đáng cân nhắc. Vì vậy, Dự Niên phần nào đấy đã dự đoán được tương lai tăm tối dưới ba tấc đất của tam công tử rồi.

Dự Niên quyết định bám theo để tìm động cơ gây án, may mà hắn đã ngụy trang từ trước nên có thể di chuyển mà không lo để lộ tiếng động của quần áo.

Mặt khác, ngay khi nhìn thấy tay hộ vệ, Dự Niên đã biết thực lực của đối phương. Cứ tưởng là tiềm cận Tông Sư, ai ngờ đâu lại là Tông Sư hàng thật giá thật. Nhưng vấn đề là Dự Niên không hiểu tại sao đối phương lại cố ý ngụy trang hơi thở cho giống Nhập Lưu nữa.

Đồng ý là giữ kín thực lực là một trong những điều kiện sinh tồn ở giang hồ, nhưng che giấu trước mắt quan phủ chẳng khác nào tự mua một vé xuống địa ngục. Võ lâm có địa vị đặc biệt, song nếu không đạt đến cái tầm Hóa Cảnh thì đến Đại Tông Sư cũng không dám liều lừa dối quan lại giới quan trường. Trừ phi tay hộ vệ này đã đánh tiếng trước với Lại Chính Nhất, không thì Dự Niên nghĩ mọi chuyện có lẽ sẽ còn phức tạp hơn những gì mà hắn liệu.

Tri phủ chưa từng chính thức công bố có người đột nhập vào phòng chứa xác, nhưng những hành động sau ngày hôm đó đã cho thấy Lại Chính Nhất rất quan ngại đến vấn đề an ninh phủ. Vì vậy, mật độ canh gác trong phủ càng ngày càng nhiều hơn, Dự Niên cũng không còn dễ dàng đột nhập vào bên trong.

Ngoài ra, sau khi vượt qua bức tường đầu tiên, hắn đã cảm nhận được hai luồng nhiệt lượng cao nhờ vào khả năng cảm nhiệt của Tiên Thiên Cực Hàn Thể. Luồng nhiệt lượng xuất phát từ hai yếu khu của tri phủ, đồng dạng, chủ nhân của chúng là cao thủ hàng thật giá thật. Ngoài ra, khu vực trung ương phủ lại càng đáng gờm hơn, bởi nơi đó đang tỏa ra một nguồn nhiệt lượng khủng khiếp nhất nếu so với hai nguồn còn lại.

“Đám quan lại đúng là ăn gian nói dối mà.” Dự Niên bấm bụng mắng mỏ.

Cả Cái Bang lẫn chưởng quầy đều xác định tri phủ không dính dáng đến giới võ lâm, nhưng Dự Niên chưa bao giờ tin. Và nhìn vào tình cảnh bây giờ, nghi vấn của hắn hoàn toàn chính đáng. Không bàn đến tay hộ vệ Tông Sư kia thì trong phủ này ít nhất còn hai Tông Sư và một Đại Tông Sư đang bảo vệ trong bóng tối.

Đại Tông Sư luôn cơ đấy. Lại Chính Nhất đúng là giấu mình rất sâu, chẳng trách có thể giữ thành Tương Dạ về tay mình lâu như vậy. Có điều, tại sao lần trước hắn không cảm nhận được?

Nếu chỉ thiếu một Đại Tông Sư thì hắn sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng đằng này là cả ba cao thủ cùng nhau biến mất. Còn hôm nay, một người cũng không vắng mặt. Loại sắp xếp kỳ lạ này làm hắn cảm thấy có mùi âm mưu ở đâu đây, nên hắn quyết định lui về. Hắn không muốn tiến vào một cuộc giao tranh với quan lại, chưa kể, hắn còn chẳng mạnh đến nỗi khinh thường cả ba cao thủ kia cùng một lúc.

Vì vậy, ngay khi vừa vượt qua bức tường đầu tiên, Dự Niên lập tức quay đầu để rời đi. Vừa hay, dường như hành động của hắn đã bị phát hiện nên hai luồng nhiệt lượng của Tông Sư đang tiếp cận lại đây. Nhưng phát hiện chậm rồi, lúc bọn họ đến thì Dự Niên đã sớm chạy đi.

“Nhanh chân thật, chưa gì đã phát hiện ra.” Một người trong đó lên tiếng.

“Rõ ràng là cao thủ. Hoặc là Cái Bang, hoặc là một kẻ lạ mặt khác.” Người còn lại trầm ngâm.

Cả hai người bọn họ phải mất một quãng thời gian mới phát hiện ra người này, đã vậy còn âm thầm di chuyển nữa, nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng. Đối phương vẫn chạy trước khi cả hai tới. Ngoại trừ cao thủ ra thì bọn họ không nghĩ ra được ai có đủ khả năng như thế trong bối cảnh thành Tương Dạ hiện nay.

“Hành tung của Cái Bang bây giờ đúng là không lường được. Chúng ta nên bẩm báo lại cho đại nhân thôi.” Người lên tiếng trước đề nghị. “Một cao thủ bí ẩn cỡ này khó kiểm soát hơn Cái Bang nhiều. Lữ Nhược Hồ cũng không khiến chúng ta lo ngại đến mức này.”

“Cái gì chưa biết thì mới lo thôi, tìm ra danh tính thì không có gì phải lo nữa.”

“Kể cũng phải.”

. . .

Ngay khi vừa về thanh lâu, Dự Niên nhanh chóng gọi chưởng quầy lên phòng rồi cung cấp tình báo cho lão, để lão có thể xoay vòng lại quá trình điều tra. Nhỡ đâu giữa lúc điều tra mà bị đánh úp thì không biết phải đi tìm ai kêu khóc.

“Tri phủ có cao thủ mạnh đến mức đấy?” Chưởng quầy mở to mắt kinh ngạc.

“Nhưng có vẻ không thường xuyên ở phủ. Lần trước ta đột nhập không cảm nhận được.” Dự Niên lắc đầu. “Lần trước ta gặp may, lần này cũng vậy, còn lần kế thì không chắc nên lúc điều tra ông cẩn thận một chút. Tri phủ sâu hơn chúng ta nghĩ nhiều.”

Chưởng quầy nghiêm túc gật đầu. Quả thực, Tông Sư thì chưởng quầy còn lạc quan, nhưng động đến Đại Tông Sư thì căng thẳng thật. Bản thân thanh lâu hiện giờ chẳng có ai được gọi là cao thủ ngoại trừ Dự Niên, nếu có người biết dùng võ thì cũng chỉ loanh quanh Bất Nhập Lưu, mạnh hơn chút là Nhập Lưu mà thôi. Những người này có thể giúp chưởng quầy đi làm một số chuyện nguy hiểm hơn chút chứ chẳng thể làm được mấy việc mạo hiểm tầm cỡ Dự Niên.

Tất nhiên, nếu Dự Niên mạnh hơn thì vấn đề sẽ càng lớn nữa, vì khoảng cách giữa tầng đầu với bình quân sẽ càng được nới rộng, và các công việc cần thiết kiểu như đột nhập hay nằm vùng điều tra sẽ càng khó khăn hơn. Dù sao chưởng quầy cũng không thể nhờ cậy một cao thủ cỡ Dự Niên đi làm mấy chuyện “nhỏ nhặt” như thế. Huống hồ, hắn còn là chủ.

Vì vậy, một khi hệ thống tình báo của thanh lâu bùng nổ giao tranh với bên ngoài thì bên bọn hắn chắc chắn cầm lấy phần thua, đảm bảo không có chút dấu hiệu chiến thắng nào cả.

“Thiếu gia, chúng ta báo với Cái Bang chứ?” Lão hỏi.

“Báo đi, Cái Bang bị ảnh hưởng đến thời hạn điều tra, Triệu Khương cũng không ngoại lệ. Giải quyết càng sớm càng tốt rồi chúng ta lại ẩn về bóng tối.” Dự Niên đáp.

Chưởng quầy suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:

“Thiếu gia tin rằng tri phủ đại nhân sẽ đưa con trai mình ra pháp trường thật sao?”

Dự Niên bật cười rồi lắc đầu. Hắn chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh làm một hớp trà rồi đáp:

“Làm gì có chuyện đấy. Nên nhớ, người ra tay trực tiếp không phải tam công tử, mà là tay hộ vệ kia. Tri phủ có cao thủ cỡ Đại Tông Sư thì lo lắng gì với việc chế ngự kẻ đấy. Vấn đề của chúng ta bây giờ là xác định xem tri phủ có biết được chuyện này hay không. Nếu bọn họ biết, chúng ta sẽ dùng cách khác. Nhưng nếu không thì có lẽ thêm vài ngày nữa, chuyện này sẽ kết thúc.”

Chưởng quầy hiểu ý của hắn, lão lập tức gật đầu rồi khom mình lui ra ngoài. Song trong lòng lại có chút nghĩ ngợi. Lão không nghĩ thiếu gia còn trẻ tuổi vậy mà sỏi đời rồi, đúng là khác hẳn những đứa trẻ bình thường, chẳng trách Mai Hoa Kiếm Tôn lại ưu ái nhiều như thế.

Nếu Lại Chính Nhất biết con trai mình là thủ phạm ngay từ đầu, vậy thì những hành động của lão dạo gần đây chủ yếu nhắm vào việc lấp liếm và an ổn dư luận, đồng thời cố ý chèn ép đẩy Cái Bang ở vị thế thấp hơn để củng cố địa vị tri phủ của mình. Khi đấy, phía Dự Niên và Cái Bang sẽ tìm cách để lời đồn tam công tử là hung thủ lan truyền đi khắp thành Tương Dạ. Nói gì chứ đi truyền bậy thì Cái Bang có hàng tá phương thức.

Trên đời này, lời đồn là thứ dù có đính chính nhiều lần đi nữa thì vẫn sẽ có những người tin tưởng vào nó. Bởi nó là thứ khó kiểm soát được. Chưa kể, Lại Chính Nhất cũng có kẻ thù, nên tuyệt nhiên sẽ có những kẻ lợi dụng chúng để đả kích lão. Khi ấy, lão chỉ còn cách đẩy tay hộ vệ bên cạnh tam công tử lên nhận tội là xong. Về phần uy hiếp thế nào để đối phương nguyện chết thì dễ thôi, phá hủy đan điền rồi điểm huyệt bế khẩu là đủ.

Còn trong trường hợp Lại Chính Nhất không biết thì Cái Bang sẽ có lợi để đảo khách thành chủ. Lúc đó, Cái Bang có thể đứng ra để thương thảo lại với Lại Chính Nhất để Cái Bang có được nhiều lợi thế hơn khi ở trong thành Tương Dạ này. Dự Niên không tham dự vào quá trình này, vì hắn cần phải tránh xa giới quan trường thành Tương Dạ một chút.

Bên cạnh đó, hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đấy là tiếp cận Vương Hoạt. Muốn trả thù ở Dự Thần, lão là một mục tiêu khó tránh.


Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được chiến thắng đối phương tùy cơ năng lực. Từ đó, hắn chờ đợi sự tình cũng là bị giết
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.