Tọa lạc ngay tại vùng ngoại ô thành Tương Dạ, cái lò gạch cũ này đã bị bỏ hoang từ lâu, phía tri phủ cũng chưa có kế hoạch cải tạo nó lại để mở rộng quy mô. Vì vậy, Cái Bang có thể tận dụng sự vắng vẻ của nó để che giấu hành tung bang chúng. Nhưng bất ngờ là phía tri phủ lại không cho người đến kiểm tra cái lò gạch này. Xem chừng vì bị bỏ hoang lâu quá rồi nên không khéo đến tri phủ cũng chẳng còn nhớ đến.
Dự Niên thường xuyên ra ngoài thành nhưng chỉ toàn hướng về rừng sâu để luyện võ nên hắn thực sự không biết được ở ngoài thành còn có một cái lò gạch cũ lớn như thế này. Xem ra về sau hắn phải để tâm đến môi trường sống của mình hơn mới được.
Sau khi xác nhận Cái Bang không cho người theo sau và Lữ Nhược Hồ không đích thân “kiếm cớ” ra ngoài thì hắn nhanh chóng về lại thành, chờ đợi trời tối mới leo lên tường, vượt qua sự giám sát của binh lính để trở về thanh lâu.
Giải quyết được vấn đề của bản thân, Dự Niên bây giờ đã nhẹ lòng đi khá nhiều, chỉ cần giải quyết xong vấn đề của Triệu Khương nữa là từ giờ hắn có thể yên ổn luyện võ mà không lo bị mấy chuyện khác quấy nhiễu.
Ngặt nỗi, vào giây phút Dự Niên vừa quay về thanh lâu, chưởng quầy đã đợi sẵn ngay bên giường. Lão từ tốn chắp tay trước ngực, khom mình chào hỏi:
“Mừng thiếu gia quay về.”
“Có tin tức gì mới à?” Dự Niên hỏi.
“Vâng, thưa thiếu gia. Tam công tử của nhà họ Lại đang ở dưới lầu.” Chưởng quầy tiến lại rồi thì thầm từng lời một vào bên tai Dự Niên.
Phòng của Dự Niên là chỗ yên tĩnh nhất thanh lâu, cũng là chỗ bất khả xâm phạm nhất, nhưng chưởng quầy vẫn cố ý nói nhỏ như thế thì chỉ có một lý do duy nhất, đấy là có cao thủ. Đã vậy, có thể nghe lén từ tầng dưới lên tận trên này thì cảnh giới võ học cũng tiềm cận Tông Sư.
Dự Niên không ngại cao thủ kiểu này, dù sao hắn cũng đã bón hành cho nguyên một cao thủ Tông Sư rồi. Nhưng khi không đánh nhau, thính lực của Nhập Lưu cũng phiền lắm. Vì vậy, Dự Niên và chưởng quầy không tiện nói như bình thường được. Suy cho cùng, hắn cũng không muốn để lộ sự tồn tại của bản thân ra bên ngoài.
—Dò la được gì không?
Dự Niên chấm ngón tay vào nước rồi viết lên trên bàn. Chưởng quầy cũng làm theo.
—Nếu thuộc hạ không nghe lầm thì hắn đã gặp ông chủ Hoàng.
—Say rượu nói càn?
Chưởng quầy gật đầu xác nhận. Đồng thời, khi tam công tử vừa lỡ miệng, tên hộ vệ liền chủ động chen vào để ngắt ngang. Như thế này không phải đang chột dạ sao?
Nếu như chỉ gặp gỡ bình thường thì không cần thiết phải che giấu, đồng nghĩa cuộc gặp mặt đó không tiện để người ngoài biết. Một khi suy nghĩ theo hướng đó, Dự Niên có thể nghĩ đến hai hướng: Hoặc là đôi bên có giao dịch ngầm, hoặc tên tam công tử kia là hung thủ.
Ngặt nỗi, để cho tam công tử động thủ với túi tiền của cha mình thì động cơ bắt buộc phải lớn. Mà không chỉ đơn giản là lớn đâu, có khi động cơ đủ để hắn bảo vệ mạng sống của bản thân cũng không chừng. Có điều, nội tình thế nào thì cần phải điều tra nhiều hơn.
Trước mắt, dù hơi vô tình, nhưng Dự Niên đã đi trước Cái Bang một bước. Trong lúc bên kia đang dành nguyên một đống thời gian để điều tra nguyên nhà họ Lại thì hắn chỉ cần tập trung mọi nguồn lực vào tam công tử là được.
Sau khi truyền lệnh ngầm cho chưởng quầy, Dự Niên lập tức quay lại giường, tiếp tục luyện công. Hắn không đi xuống để nghe lén cho rõ, dù sao cũng không vội. Lại nói, Dự Niên chưa gặp mặt tay hộ vệ của tam công tử nên chưa thể xác định được thực lực của đối phương, nhỡ đâu mạnh hơn Lỗ Nhất Tiếu thì khó mà giấu được thực lực.
Quy Tức Công của Dự Niên đủ để trốn mọi Tông Sư, nhưng nếu đứng sừng sững trước mặt thì không đời nào giấu nổi. Bởi từ Tông Sư trở đi, người luyện võ đã có thể phần nào cảm nhận được sự hiện diện của “đồng loại”, dù rằng rất nhỏ. Dự Niên đã rơi vào cái trường hợp bị Lữ Nhược Hồ phát hiện quyền pháp có hơi hướng Nhị Thập Tứ Thức Huyền Mai Quyền Pháp một lần nên hắn không muốn thêm một lần khác nữa.
Vì vậy, nhiệm vụ thăm dò sẽ để lại cho chưởng quầy. Huống hồ, lão còn là chuyên gia của mấy vụ như thế này nên Dự Niên sẽ nhường lại cho người giỏi hơn.
Cầm Tuyệt Hàn trên tay, Dự Niên lập tức rút đao ra khỏi vỏ, hàn khí nội sinh của hắn lập tức bị rút lấy mà tạo ra một lớp khói trắng chạy dọc trên lưỡi đao. Hiện tượng này không có gì đổi khác kể từ khi hắn khôi phục lại thương thế. Có điều, hôm nay, Dự Niên sẽ tiến thêm một bước trong lĩnh vực nghiên cứu.
Cầm Tuyệt Hàn bằng tay phải, Dự Niên lập tức ôm trọn lưỡi đao bằng tay trái. Độ sắc bén của Tuyệt Hàn là không có gì phải bàn cãi, thậm chí hắn còn không ý thức được mình bị cắt từ lúc nào, chỉ khi cái lạnh giá vượt ngưỡng của nó thấm nhuần vào máu và nhìn máu tươi chảy ròng ròng thì hắn mới nhận ra được.
Tiên Thiên Cực Hàn Thể đúng là loại thể chất phi nhân loại, bởi khi sở hữu nó, Dự Niên đã được xếp vào hàng ngũ động vật máu lạnh. Tùy thuộc vào môi trường bên ngoài, thân nhiệt của hắn sẽ điều chỉnh theo để tồn tại. Mới đầu, nhiệt độ chung của hắn là thấp hơn bình thường, nhưng ngay khi vào tuổi dậy thì, trừ việc nhiệt độ vượt ngưỡng ba mươi bảy ra thì hắn có thể điều chỉnh nhiệt độ xuống đến tận ba mươi, ba mươi mốt độ.
Ở nhiệt độ này, con người đã sớm chết bảy đời, nhưng Dự Niên vẫn còn sống, đã thế còn sống rất khỏe. Thậm chí, theo Học Thuyết Thể Chất Tiên Thiên, một khi Tiên Thiên Cực Hàn Thể đẩy nhiệt độ về không, Dự Niên không cần lo về vấn đề phòng thủ nữa, bởi khi đấy, cơ thể hắn còn cứng hơn cả đá tảng. Xem như không cần dùng nội lực phòng ngự thì cũng chẳng được bao người phá hủy nó.
Tất nhiên, lý thuyết là thế, còn việc có khả thi hay không lại là vấn đề khác. Đến Thanh Ma, cao thủ Hóa Cảnh Tiên Thiên Cực Hàn Thể hiện nay cũng chỉ giảm xuống hai mươi độ là cùng. Nếu lão luyện tuyệt học thì có thể sẽ xuống sâu hơn nữa, nhưng có chạm tới độ không hay không thì không một ai biết được… trừ Dự Niên.
Nhạn Thần đã từng xuống độ không, điều đấy ghi rất rõ ràng trong chương thứ ba về hàn khí nội sinh. Tuy nhiên, khi xuống độ không, đồng nghĩa với việc người luyện võ phải chấp nhận một loại giao kèo với quỷ dữ: đó là có khả năng bị đột tử bất cứ lúc nào.
Dù cho đã thành động vật biến nhiệt, Tiên Thiên Cực Hàn Thể vẫn là con người sống nhờ trái tim, trái tim ngừng đập, máu hóa thành băng thì chỉ có nước chết. Vì vậy, độ không là lĩnh vực tuyệt đối của Thái Hàn Kinh, cũng là tuyệt chiêu đồng quy vu tận của Tiên Thiên Cực Hàn Thể. Trong tình huống bình thường, Nhạn Thần chỉ khuyến nghị xuống độ một là hết cỡ, dù sao ở mức này thì máu của Tiên Thiên Cực Hàn Thể vẫn sẽ hoạt động bình thường trong huyết mạch.
Máu chảy xuống giường, hơi lạnh nhanh chóng bốc lên. Dự Niên cũng không nắm Tuyệt Hàn lâu nữa, hắn nhanh chóng buông ra rồi vận hàn khí lên để bịt miệng vết thương lại. Trong thoáng chốc, một tầng băng đỏ mỏng bao phủ lấy bàn tay trái.
Trong khi đấy, máu tươi dính trên Tuyệt Hàn đột nhiên biến đi đâu mất. Nó nhanh đến mức Dự Niên không kịp phản ứng lại, chỉ khi hắn cố tình hướng mũi đao xuống vũng máu nhỏ ở trên giường thì mới nhìn ra. Tuyệt Hàn… đang hút lấy máu của hắn.
“… Chuyện gì thế này?” Dự Niên lẩm bẩm trong kinh ngạc.
Tuyệt Hàn biết hút máu người?
Theo hắn nhớ, khi hắn chém tay mặt nạ ở trên Sơn Đông, lúc đấy, Tuyệt Hàn không hề hấp thụ máu của đối phương, vì hắn còn có thể vẩy máu lên trên tuyết. Nhưng bây giờ, khi hắn tự cắt chính mình thì lượng máu ấy lại bị Tuyệt Hàn húp trọn.
Bộ não của Dự Niên giờ này dừng hoạt động rồi. Tuyệt Hàn ảo quá, hắn không chịu nổi. Nhưng hắn cũng chẳng ném nó sang một bên. Dù sao thì Tuyệt Hàn vẫn là thần binh phù hợp nhất với hắn hiện giờ, nếu không muốn nói là không tìm được cây nào khác tốt hơn.
Nếu bỏ qua vấn đề khoa học và hướng thẳng đến giả tưởng thì trong mấy bộ truyện tiên hiệp, chẳng phải đây là quang cảnh sẽ diễn ra mỗi lần nhỏ máu nhận chủ sao, dù rằng quy trình có hơi sai một chút. Đáng lý phải nhận máu trước rồi mới chém người, nhưng vốn dĩ có nhiều cách giải thích cho trường hợp này mà.
Ngẫm nghĩ một hồi, Dự Niên vẫn cảm thấy hơi sai sai, song cũng không muốn đào sâu hơn. Quá đau đầu, mà đến bộ não của hắn cũng không cách nào chịu nổi.
Một bộ truyện thể loại Tận Thế nhưng lại khai thác một góc nhìn mới với những chủ đề mới lạ. Các tình tiết được xâu chuỗi và liên kết cực kỳ hợp lý, thích hợp với những đọc giả đã quá chản với thể loại truyện mì ăn liền.