Thương Sinh Giang Đạo

Chương 100: Giải độc đắc




Thời điểm thiếu nữ mang thức ăn lên trên phòng Dự Niên, cô xém chút là thốt lên một tiếng kinh hãi vì bàn tay đầy máu của hắn. May mà cô đủ tỉnh táo để giữ lí trí mình ổn định rồi chạy đi báo cho chưởng quầy, không thì mọi việc bị lộ ra hết rồi.

“Thiếu gia, bình thường ngài không bất cẩn như vậy.” Giữa lúc băng bó, chưởng quầy đột nhiên lên tiếng, nghe qua giống như lão đang rất lo lắng cho hắn.

“… Ta có thứ cần thử nghiệm thôi, không có gì nguy hiểm cả.” Dự Niên lựa lời đáp lại.

“Mong là vậy, không đương gia tức giận lên thì cái thân già này cũng không biết phải làm thế nào.” Chưởng quầy thở dài.

Đương gia là cách mà chưởng quầy gọi Mai Hoa Kiếm Tôn, dù sao hắn cũng không thích bị gọi là “lão gia”, nghe rất già. Mặt khác, vì là chủ đứng sau thanh lâu nên gọi “đương gia” sẽ phù hợp hơn. Hiện thời, thanh lâu tuy đã về tay Dự Niên, song chưởng quầy vẫn là thuộc hạ trực tiếp của Mai Hoa Kiếm Tôn nên không có lý do gì để lão gọi Dự Niên là “đương gia” cả. Có điều, hắn cũng không để ý đến vấn đề đấy. Tên gọi mà thôi.

Chưa kể, chưởng quầy cũng già rồi, thêm mấy năm nữa sẽ có người khác thay thế lão, khi ấy, người đó sẽ tự khắc gọi Dự Niên là “đương gia”. Một cách dễ hiểu, đấy là chuyển giao thế hệ.

Dự Niên không bàn thêm lời nào, chưởng quầy cũng im lặng băng bó giúp hắn rồi thu xếp bông băng lại vào hộp gỗ, nhẹ giọng lên tiếng:

“Những bữa ăn tới sẽ không có thịt bò, mong thiếu gia thông cảm cho.”

“Ta hiểu mà.” Dự Niên mỉm cười xua tay.

Chưởng quầy gật đầu rồi xin phép lui ra ngoài. Về phần thiếu nữ, cô vẫn ở đây, thậm chí còn đang trong tư thế chuẩn bị gắp đồ ăn rất thuần thục. Gương mặt cô mỉm cười rạng rỡ.

“Thiếu gia, thiếp thân giúp ngài dùng bữa nhé?”

“… Ta thuận hai tay.” Dự Niên bình tĩnh đáp lại.

“…” Người ta đã chủ động đến thế rồi mà.

Âm thầm thở dài trong lòng, thiếu nữ rời khỏi ghế rồi đặt hai tay lên bụng, cung kính khom người chúc hắn dùng bữa ngon miệng rồi lui ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa để tiếng ồn bên dưới không lọt vào bên trong. Cô có lòng đấy, nhưng thính lực của người luyện võ thực sự rất nhạy cảm, trừ phi dùng cao su chèn vào, không thì đừng mong thoát khỏi.

Dự Niên chậm rãi khoanh tay lại trước ngực, trong lòng suy tính không biết có nên chuyển hẳn chỗ ở về lò rèn không nữa. Cám dỗ lớn cỡ này chỉ có hiệu quả với người bình thường, chứ với hắn thì vô dụng, vì vậy, mỗi một hành động câu dẫn của thiếu nữ chỉ làm hắn thấy phiền thôi. Nhưng vì đối phương không có ác ý nên hắn không thể thẳng thừng được, nên cách giải quyết tốt nhất là giữ khoảng cách.

“… Lò rèn có Băng Tiên Luyện, song ông chủ sẽ không quan tâm không gian riêng tư của mình.”

Mỗi nơi đều có một vấn đề, còn tùy vào thời kỳ mà Dự Niên phải lựa chọn. Hiện thời hắn đang trong thời kỳ dậy thì, nên dinh dưỡng là yếu tố quan trọng. Thanh lâu có thể giúp hắn hoàn thiện vấn đề đấy, trong khi lò rèn lại không.

Bên cạnh đó, nếu nghĩ một cách khách quan thì hắn có thể mượn thiếu nữ để rèn luyện hàn khí nội sinh. Càng bỏ ngoài tai và ngó lơ cám dỗ phiền phức, hắn sẽ học được cách đẩy mạnh tập trung của bản thân.

Nói theo cách của dân thể thao, đấy là trạng thái zone. Tuy nhiên, không phải ai cũng kiểm soát zone một cách tự do. Nhưng vì đang ở trong thế giới võ hiệp, Dự Niên sẽ bắt đầu kiểm soát zone từ bây giờ. Tất nhiên, hắn cũng nên tìm một tên gọi khác cho nó, chứ dùng mãi tiếng Anh thì ngày sau nếu bị hỏi thì không biết phải trả lời như thế nào.

Sắp xếp lại dự định trong đầu, Dự Niên nhanh chóng vạch ra một con đường đi trong tương lai rồi lại ngồi vào bàn mà dùng bữa. Cùng lúc đó, hắn cũng không quên thử tập trung thính lực xuống bên dưới để xem thử có nghe lén được gì không.

. . .

Tam công tử nhà họ Lại là một thiếu niên mười bảy tuổi với vẻ ngoài tương đối xấc xược. Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn đến từ địa vị tri phủ của cha hắn. Chưa kể, hắn còn là con trai út trong số tám người con của tri phủ thành Tương Dạ nên đừng hỏi tại sao hắn là đứa được nuông chiều nhất.

Tam công tử có thể nghênh ngang đến thanh lâu mà không sợ lời ra tiếng vào, cũng không lo không có người tiếp đón chu đáo. Thậm chí, nếu hắn muốn thì kỹ nữ kim bài của thanh lâu cũng sẽ gạt bỏ mọi tiêu chuẩn trước đó để hầu hạ.

Song, nếu dùng quyền lực bắt ép thì hắn sẽ không tìm thấy được niềm vui sướng. Vì vậy, hắn luôn tìm cách để lấy lòng đối phương như những kẻ truy cầu khác. Từ vàng bạc đến vải vóc thượng hạng, thậm chí là hứa hẹn hôn ước. Phải biết, hắn bây giờ vẫn chưa kết hôn, nên cái thân phận chính thất rất có giá trị, bất kỳ ai cũng muốn chen vào.

Ngặt nỗi, kỹ nữ kim bài của thanh lâu nào phải hạng người ngu. Tri phủ đại nhân còn lâu mới chấp nhận một đứa con dâu làm kỹ nữ. Nhưng vì lợi ích của thanh lâu, cô cũng quyết dây dưa với hắn một thời gian, dù sao cũng là khách sộp.

“Thiếu gia, đã qua nửa đêm rồi, chúng ta hồi phủ thôi.” Tay hộ vệ khom mình khuyên nhủ tam công tử đã say khướt trên bàn.

Tam công tử bướng bỉnh không nghe, hắn vẫn tận hưởng cảm giác được người hầu kẻ hạ xung quanh. Hắn ngồi lên một hạ nhân đang bò trên đất, hai tay là hai mỹ nhân đang rót rượu đút nho, sau lưng cũng là một mỹ nhân khác đang đấm vai xoa bóp. Nhìn chung, đây là dạng cám dỗ dục vọng khủng khiếp nhất với những kẻ không có chí tiến thủ.

“Ầy, mới nửa đêm… ngươi lui ra đi, đừng làm phiền bổn thiếu gia!” Tam công tử càm ràm.

Tay hộ vệ cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng vì trách nhiệm đã giao phó, gã không thể cứ thế mà bỏ mặc tam công tử. Đành rằng gã không thích phục vụ một con người như thế này, nhưng vì môn phái sau lưng, gã đành phải nhẫn nhịn vậy.

“Nếu là đại công tử…” Gã thầm nghĩ, nhưng rồi lại lắc đầu.

Nếu được tự do lựa chọn thì trên đời này đã không tồn tại khái niệm quyền lực. Gã không được quyền lựa chọn, vì vậy tam công tử là phương án duy nhất có thể dấn thân sâu hơn.

Trông vào dáng vẻ ngả ngớn của tam công tử, tay hộ vệ cẩn thận kiểm tra lại thời gian ngoài bầu trời. Sau đó, gã âm thầm tiến đến phía sau, đánh ngất đối phương nhân lúc không ai để ý.

“Thiếu gia say rồi, ta sẽ mang người về.”

Sau khi để hai lượng bạc lên bàn, tay hộ vệ nhanh chóng vác tam công tử lên vai rồi bước ra ngoài cửa chính, lên xe ngựa rồi đánh xe hồi phủ. Trong khi đó, ba kỹ nữ vừa rồi vội đỡ người đàn ông “làm ghế ngồi” trước đó dậy.

“Tiểu tứ, không sao chứ?”

“Má nó, cái tên…”

Người được gọi tiểu tứ nhịn không được mà mắng, song lại nhanh chóng nuốt lời vào trong, bởi chưởng quầy đã tự mình đến thu bạc rồi chia cho mỗi người một quan tiền. Ngay lập tức, đôi mắt đám người liền sáng lên trông thấy. (1 quan = 10 tiền; 1 tiền = 60 đồng theo đơn vị tiền Việt cổ, khác với Trung Hoa, Hàn Quốc và Nhật Bản cổ là 100 đồng)

“Tiểu tứ, hôm nay đã vất vả, ngày mai nghỉ ngơi một ngày cho lại sức.” Chưởng quầy bảo.

“Đa tạ chưởng quầy!” Tiểu tứ mừng rỡ đáp lại.

Chưởng quầy gật đầu, không nói rõ lý do tại sao lại ban cho hắn phần thưởng tốt như thế. Trên thực tế, chỉ cần là người biết nội tình, tựa như kỹ nữ kim bài đang nhìn xuống từ lầu ba thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Bọn hắn cần thỏa mãn dục vọng của tam công tử để đối phương có thể ngày ngày đến thanh lâu. Mới một, hai hôm đã bất cẩn “nói càn” thì ai dám nói chắc thêm vài ngày nữa sẽ ra sao. Vì vậy, bất cứ ai chịu khổ vì mục đích này đều sẽ được trọng thưởng.

Ngoài xe ngựa, tay hộ vệ vẫn không biết bản thân và tam công tử vừa bị đặt vào một âm mưu quỷ quyệt, gã giờ đây khó khăn lắm mới ném tam công tử vào lại xe ngựa để hồi phủ. Tuy nhiên, trực giác của gã lại mách bảo ngày sau không nên đến đây nữa. Dù sao thanh lâu vẫn là chỗ phức tạp, hôm nay tam công tử đã lỡ lời, ai mà biết được ngày sau sẽ thế nào.

Có điều, tam công tử sẽ không nghe lời khuyên nhủ của gã, đúng chuẩn một tay xấc xược không biết đường trưởng thành. Cứ tưởng một ông chủ Hoàng sẽ khiến hắn trưởng thành, ngờ đâu lại biến hắn thành một tên coi trời bằng vung.

“Đáng lý ra mình không nên giúp hắn thủ tiêu ông chủ Hoàng.” Tay hộ vệ lẩm bẩm.

Rồi gã giật cương ngựa, chầm chậm di chuyển cái xe ngựa quay về lại phủ.

Tuy nhiên, có lẽ cả đời này gã sẽ không ngờ được rằng giây phút lẩm bẩm ngắn ngủi đấy của gã đã đưa gã và môn phái sau lưng đến một tương lai tăm tối không tưởng.

Trên mái nhà gần đó, một cái đầu đột nhiên ló ra ngoài. Dưới ánh trăng sáng bạc, làn da tái nhợt của Dự Niên lại càng rõ ràng hơn. Hắn nhoẻn miệng cười tươi, lòng vui sướng như thể vừa trúng giải độc đắc.

“Chà, có vẻ vụ này sẽ kết thúc nhanh hơn rồi đấy.”


Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được chiến thắng đối phương tùy cơ năng lực. Từ đó, hắn chờ đợi sự tình cũng là bị giết
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.