Nghe thấy đại úy Nam nhắc nhở, Thái trong lòng suy nghĩ cảm thấy, nếu như bị làm khó dễ, vậy cũng chỉ có thể là cả ba đội cùng nhau làm khó dễ, hoặc là trường hợp gặp riêng lẻ.
Nhưng ba cường quốc này xưa nay không hợp nhau, không trực tiếp đánh nhau đã là tốt, hợp tác làm khó dễ bọn hắn là không thể nào. Vậy nên có mặt đông đủ ba đội là chắc chắn không có đội nào dám ra tay làm khó dễ.
Vậy đoàn bọn họ cũng chỉ cần không để những đội kia bắt lẻ là được.
Nhưng nói thật, so với lo lắng những người kia làm khó dễ, Thái cảm thấy càng cần lo lắng những mối nguy hiểm đến từ thế giới bên kia thì hơn. Đó mới là kẻ địch chính của bọn hắn.
Thấy không còn chuyện gì, thủ tướng lập tức lên tiếng thúc giục người của ba quốc gia kia.
" Các vị, đã có thể tiến hành thăm dò chưa, hay là các vị muốn chia ra thăm dò, nên không định cùng người của chúng tôi đi vào cùng một lúc."
Lần này, vì là Hạ Chính Lưu còn đang bận suy nghĩ, có lẽ là còn chưa có quyết định chắc chắn, vậy nên nguyên thủ của Bạch đầu ưng quốc là Vương Kỳ đã giành lên tiếng trước.
" Đương nhiên là sẽ không, người của chúng tôi sẽ cùng người của các ngài cùng đi vào. Tách ra thăm dò cũng chỉ là sau khi tiến vào vết nứt.
Mặc dù nói là tách ra thăm dò, nhưng tôi cảm thấy là sau khi vào trong, các đội ngũ cũng không cần phải cách nhau quá xa, tiện cho việc hỗ trợ nhau, bằng không cùng lúc tiến vào nhiều người như vậy không phải là vô nghĩa sao?"
Vị nguyên thủ này nói thì có vẻ rất hợp lý, nhưng chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ là, thủ tướng cảm thấy làm như vậy cũng rất tốt, vừa có thể giá·m s·át lẫn nhau, đồng thời cũng như Vương Kỳ nói, nếu gặp phải nguy hiểm có thể lẫn nhau hỗ trợ, lợi dụng quân số đông để chống lại nguy hiểm.
Còn việc những đội kia không chịu trợ giúp, cái này thì không cần lo lắng, dù sao cách không xa, cứ bỏ chạy về phía những đội khác không phải là được.
Bên kia, Vương Kỳ sau khi lên tiếng thì âm thầm ra lệnh cho đội ngũ của Bạch đầu ưng quốc.
" Sau khi vào trong, như tôi vừa nói, không cần tách ra quá xa những đội ngũ khác. Sau đó nỗ lực thăm dò, tìm kiếm các loại mẫu vật, đặc biệt là các loại sinh vật sống.
Nếu như gặp phải nguy hiểm, cứ việc hoạ thủy đông dẫn, kéo theo các đội ngũ khác để ngăn cản."
Những người trong đội ngũ của Bạch đầu ưng quốc nghe vậy thì lập tức hiểu ý. Bọn họ đã biết sau đó cần phải làm như thế nào.
Hai đội ngũ còn lại cũng không sai biệt lắm, đang âm thầm tính toán để đội ngũ của mình có thể đạt được lợi ích như mong muốn.
Vương Kỳ cũng đã nói như vậy, hai cường quốc còn lại cũng ngầm chấp nhận như lời ông ta nói, quyết định cùng lúc đi vào.
Chỉ là lúc này, Hạ Chính Lưu lại gian xảo nói:
" Thanh long quốc là chủ nhà, lại quen thuộc với vết nứt, vẫn là chư vị trước cử người đi vào. Sau đó người của chúng tôi sẽ lập tức theo sau."
Đây rõ ràng là muốn người của Thanh long quốc đi trước dò đường. Nhưng thủ tướng cũng không thèm để ý.
Dù sao cũng đi vào không chỉ một lần, mặc dù bản thân vết nứt cũng rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần không sơ sẩy gì thì cũng có thể an toàn thông qua .
Nguy hiểm chủ yếu vẫn là đến từ thế giới bên kia, nếu như chỉ nhảy qua vết nứt rồi quay lại, cũng sẽ không có chuyện gì.
Thế là, thủ tướng cũng không chần chừ, lập tức để cho đội thăm dò trước tiên đi vào.
Đại úy Nam cũng không chậm trễ, lập tức dẫn đội tiến tới phía trước vết nứt.
Bọn họ sắp xếp đội hình thành một hàng dọc, một nửa số lượng các chiến sĩ xếp ở phía trước, năm thầy trò giáo sư Nghĩa xếp ở giữa, còn lại các chiến sĩ sẽ đi sau cùng.
Trước khi tiến vào vết nứt, đại úy Nam quay lại nhắc nhở.
" Dưới chân vết nứt không gian chính là một vết nứt đại địa, mặc dù bề rộng không lớn, nhưng độ sâu khó lường.
Phía bên kia cũng vậy, vết nứt bên kia còn lớn hơn một chút.
Vậy nên mọi người cần cố gắng nhảy lên, cẩn thận không sẽ bị rơi xuống thì nguy hiểm.
Cũng cẩn thận những dòng năng lượng hai bên vết nứt, không may chạm phải chỉ có con đường c·hết."
Nói rồi, anh ta lập tức dẫn đầu nhảy vào vết nứt.
Mọi người thấy vậy cũng không chút do dự, lập tức theo sau nhảy vào.
Thái được xếp ngay phía sau đại úy Nam, hắn cũng không chần chừ, nhanh chóng tiến lên.
Mặc dù không có sợ hãi, nhưng đây chính là lần đầu tiên trải nghiệm vượt qua không gian, đừng nói là hắn, cho dù là người nào thì cũng không khỏi hồi hộp.
Khi nhảy qua vết nứt, Thái cảm giác như là mình vừa vượt qua một màn chất lỏng, nhưng không nhận thấy có cảm giác bị cản trở.
Đột ngột, cảnh tượng trước mắt biến đổi, đập vào mắt hắn lúc này là một khung cảnh hết sức trấn động, chẳng khác nào khi hắn đứng trước khe nứt cả.
Mặc dù đã sớm nghe nói, nhưng hắn vẫn bị choáng ngợp trước khung cảnh hùng vĩ trước mặt.
Nơi này có lẽ là một ngọn núi, nhưng nó có bao lớn hắn cũng không rõ ràng. Mọi thứ đập vào mắt hắn đều to lớn dị thường.
Cho dù là cây cỏ cũng cao lớn vượt qua đầu bọn họ. Còn các cây gỗ thì càng thêm khổng lồ.
Cũng không biết những cây này thuộc giống loài gì, nhưng đối với họ mà nói, chúng chính là cổ thụ chọc trời, tán lá như là những chiếc ô che trời. Thân cây thì không khác những tòa tháp cao dựng thẳng.
Càng xa xôi, tầm mắt đã bị bóng tối bao phủ, chỉ thỉnh thoảng lại lập lòe những tia sáng huyền ảo như là có những con mắt ma quái đang nhòm ngó.
Còn may, khu vực này cây cối cũng không quá dày đặc, tán cây cũng không che chắn hết ánh sáng, không gian còn khá là thông thoáng, đủ để bọn họ thăm dò được hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi ngoảnh đầu lại, Thái lập tức phát hiện, phía sau vết nứt không gian lại là một bờ vực, bờ vực cũng không lớn, chia cắt quả núi thành hai nửa.
Bên kia chính là nửa ngọn núi khác, nhưng bọn họ cũng khó có thể qua được bên đó.
Bởi vì bờ vực này mặc dù bề rộng cũng không lớn, nhưng đó là so với ngọn núi này, chứ so với bọn họ thì cũng đã rất lớn rồi, đủ để họ không nhảy qua nổi.
Những người khác cũng không khác gì Thái, bọn họ cũng bị cảnh tượng của thế giới này làm cho choáng ngợp.
Nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, đại úy Nam dẫn dắt bọn họ đi qua một bên, để lại khoảng trống để cho những đội người khác còn đi qua.
Thấy những đội khác còn chưa có qua, Thái tiến lại gần đại úy Nam đề nghị:
" Đội trưởng, tôi cảm thấy chúng ta sau đó không nên vội vã tiến hành thăm dò.
Đợi những đội ngũ khác đều xác định phương hướng thăm dò của họ, rồi chúng ta mới tiến hành thăm dò cũng không muộn."
Thấy Thái đột nhiên đề nghị như vậy, đại úy Nam còn rất là kinh ngạc. Anh ta lập tức nghi hoặc hỏi lại:
" Đồng chí Thái, đây là vì cái gì? Không phải nhân lúc bọn họ chưa chọn lựa phương hướng thăm dò, chúng ta cần chiếm trước tiên cơ, xác định phương hướng nào tốt hơn thì chọn trước sao?"
Nghe thấy thế, Thái lập tức mỉm cười hỏi lại:
" Làm sao biết được phương hướng nào là phương hướng tốt đây?
Chi bằng để bọn họ chọn trước, vừa có thể tránh được sau khi chúng ta tiến lên thăm dò, có đội ngũ giở trò sau lưng chúng ta.
Mà nếu như lỡ có gặp được nguy hiểm, chúng ta cũng có thể nhanh chóng trốn trở về vết nứt.
Chúng ta đi trước, cho dù là chúng ta đụng phải nguy hiểm còn là những người kia, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ đều bị bỏ lại phía sau, bị cắt đứt đường lui."
Ở bên cạnh, giáo sư Nghĩa nghe thấy Thái nói như vậy cũng lập tức ủng hộ.
" Đồng chí chiến sĩ này nói rất đúng, chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn, dù sao cũng là các đội thăm dò riêng, chúng ta cũng không cần phải vội vã.
Coi như là chờ đợi chúng tôi nghiên cứu một chút các thành phần tự nhiên ở khu vực này đi.
Chờ nghiên cứu và thu thập một chút mẫu vật, rồi tiến hành thăm dò xa hơn cũng không muộn mà."
Nghe vậy, đại úy Nam cũng cảm thấy hợp lý, lập tức ra lệnh:
" Tất cả bảo vệ xung quanh các chuyên gia, chú ý cảnh giới, cẩn thận có nguy hiểm xuất hiện."
Nghe thấy mệnh lệnh của đội trưởng, các chiến sĩ lập tức tạo thành một vòng tròn, vây quanh thầy trò giáo sư Nghĩa, sau đó cảnh giác quan sát xung quanh.
Thầy trò giáo sư Nghĩa cũng lập tức lấy ra các thiết bị mang theo, thu lấy các mẫu vật không khí, đất cát, sử dụng các thiết bị để xác định thành phần của chúng.
Vì là các thiết bị hiện đại rất là cồng kềnh, lại bị năng lượng của thế giới này làm ảnh hưởng, vậy nên không thể mang theo.
Mang theo cũng đều là một số thiết bị đơn giản, cùng một số hóa chất, cũng không thể xác định hoàn toàn các thành phần cùng cấu trúc của các mẫu vật.
Vậy nên cũng chỉ có thể xác định cơ bản một lần, còn lại chỉ có thể thu lại để mang về nghiên cứu.
Đất cát ở đây rất là cứng rắn, độ cứng gấp nhiều lần trên địa tinh. Nhưng cũng không phải do trọng lực của thế giới này, bởi vì trọng lực mặc dù không hoàn toàn giống với địa tinh, nhưng cách biệt cũng không lớn. Hẳn là vì mật độ đất ở đây cao hơn nên mới vậy.
Vốn dĩ đã muốn câu giờ, đất cát lại cứng rắn như vậy, nên thầy trò giáo sư Nghĩa thu thập mẫu vật rất lâu.
Những đội ngũ của ba quốc gia kia cũng lần lượt vượt qua khe nứt. Bọn họ cũng tách ra riêng biệt, không hề có một chút ý tứ tới gần các đội ngũ khác.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có ý tứ gây sự, nhiệm vụ chính càng thêm quan trọng, nơi này lại cực kỳ nguy hiểm, bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức tự tìm đường c·hết.
Vì là việc đo lường không khí và đất ở chỗ này thực ra đã được tiến hành ở những lần thăm dò trước đó. Vậy nên mặc dù vẫn tự tay đo lường và thu thập một chút mẫu vật. Nhưng tốc độ của ba đội ngũ kia rất nhanh.
Bọn họ càng cảm thấy quan tâm hơn đối với những mẫu vật khác, giống như các loại sinh vật sống chẳng hạn.
Vậy nên bọn họ nhanh chóng xác định phương hướng cho đội ngũ của mình.
Đương nhiên, không quên nguyên thủ của bọn họ dặn dò, cho nên khi lựa chọn phương hướng thăm dò, bọn họ cũng rất để tâm quan sát phương hướng của những đội ngũ còn lại.
Thấy đội ngũ thăm dò của Thanh long quốc vẫn còn ở tại chỗ, chưa có phân tích xong thành phần của các mẫu vật đất ở chỗ này thì rất là khinh thường.
Thấy mấy thầy trò giáo sư Nghĩa vẫn còn đang cố đào móc mặt đất, bọn họ cũng không do dự trước tiên tiến lên thăm dò.
Đây chính là nguyên một cái thế giới mới, so với địa tinh có thể càng thêm rộng lớn. Đặc biệt, thế giới này chắc chắn là trù phú và thần kỳ hơn địa tinh nhiều.
Vậy nên, mấy đội ngũ này làm sao có thể kiềm chế được bản năng tò mò của mình.
Còn về phần đội ngũ của Thanh long quốc, bọn họ cũng không hề lo lắng.
Bọn họ cảm thấy, những người của Thanh long quốc kia chắc chắn sẽ không dám cách ba đội ngũ bọn họ quá xa, bằng không gặp phải nguy hiểm thì đám người đó làm sao có thể chống đỡ được.
Thấy ba đội ngũ kia đã trước tiên tiến lên thăm dò, giáo sư Nghĩa cũng không tiếp tục làm bộ nữa. Đi tới bàn bạc với đội trưởng Nam xem tiếp theo nên thăm dò phương hướng nào.
Đại úy Nam dò xét một lượt, thực sự cũng không biết nên đi phương hướng nào, bởi vì ở đây phương hướng nào cũng như vậy, đều bị các thân cây to lớn cản trở tầm nhìn.
Cuối cùng, anh ta quyết định, tiến lên theo phía bên phải đội ngũ của Băng hùng quốc.
Bởi vì người của Băng hùng quốc còn đáng tin cậy một chút, chứ người hai quốc gia còn lại nổi tiếng xấu tính. Đi bên cạnh bọn họ sợ rằng sẽ bị bọn họ tính kế.
Đương nhiên, mặc dù tiến lên, nhưng bọn hắn cũng chỉ di chuyển hết sức chậm rãi, vừa là để có thể đề phòng nguy hiểm, vừa là để giành thời gian cho giáo sư Nghĩa bọn họ thu thập các loại mẫu vật.
Mặc dù không có gặp được con sinh vật sống nào, nhưng quanh đây còn có một số cây cỏ. Tất cả chúng cũng đều có thể trở thành mẫu vật có ích để nghiên cứu. Lỡ như có loại nào có thể trở thành dược liệu thì sao?
Thu thập mẫu vật mấy loại cây cỏ bình thường còn khá dễ dàng, tới khi bọn họ tới gần một gốc cây đầu tiên, nói thật ai cũng kinh ngạc lại gần sờ một chút. Kích thước này thực sự quá khổng lồ, đường kính không biết là mấy chục mét.
Mà chất gỗ này cũng quá cứng rắn, muốn đục xuống một khối để làm mẫu vật cũng thành nan đề.
Ngay cả vỏ cây cũng cứng rắn như là kim loại, dùng dao quân dụng cũng chỉ miễn cưỡng rạch được một vết xước.
Có người đề nghị dùng súng bắn, nhưng lập tức bị đại úy Nam ngăn cản, súng của chiến sĩ này chính là một khẩu súng máy, sợ rằng động tĩnh của tiếng súng sẽ thu hút dị thú tới.
Mặc dù bọn họ cũng muốn gặp được dị thú, nhưng vẫn là bọn họ trước phát hiện thì hơn. Nếu như quá nguy hiểm bọn họ còn có thể tránh né.
Chứ để dị thú phát hiện bọn họ trước, nếu như là mạnh mẽ dị thú, bọn họ chỉ sợ là chạy cũng khó.
Cuối cùng, đại úy Nam để một đồng chí s·ử d·ụng s·úng bắn tỉa để bắn. Khẩu súng này trang bị giảm thanh, sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn.
Đạn súng bắn tỉa cũng chỉ có thể miễn cưỡng găm vào bề mặt của thân cây, nhưng như vậy bọn họ đã có thể lấy được một mảnh mẫu vật rồi.
Thấy tình cảnh này, Thái rất là lo lắng, ngay cả thân cây đã cứng rắn như vậy, không biết dị thú sẽ là dạng gì.
Chỉ là xung quanh đây cũng không phát hiện động tĩnh gì của dị thú, đừng nói là dị thú, ngay cả côn trùng, sâu bọ cũng không nghe một chút động tĩnh gì.
Không lẽ là do vết nứt không gian kia, khiến cho các loại sinh vật không dám lại gần. Nhưng theo hắn tưởng tượng, vết nứt không gian hẳn là sẽ thu hút sinh vật tò mò lại gần chứ.
Không lẽ sinh vật thế giới này lại e sợ vết nứt không gian hay sao? Thật kỳ quái!
Bên các đội ngũ kia, trái ngược với đội ngũ thăm dò của Thanh long quốc, ba đội ngũ này cũng không coi trọng những mẫu vật cây cỏ ven đường.
Bọn họ càng coi trọng là sinh vật sống, một tuần thăm dò, tổn thất thảm trọng nhưng cũng chưa có một xíu mẫu vật sinh vật sống nào được mang về. Nếu như bọn họ có thể mang về mẫu vật của sinh vật sống, đối với đất nước của họ chính là một công lao to lớn.
Mặc dù cũng có thu thập các mẫu vật của cây cỏ ven đường, nhưng tốc độ của họ rất nhanh, vậy nên gần như quãng đường bọn họ đi được đã xa gấp đôi đội ngũ của Thanh long quốc rồi.
Khoảng cách giữa các đội ước chừng có mấy trăm mét.
Do khoảng trống giữa các cây cối khá rộng, vậy nên các đội ngũ vẫn có thể quan sát thấy nhau.
Đội ngũ tiến xa nhất chính là đội ngũ của Hắc long quốc, ước chừng bọn họ đã cách xa vết nứt khoảng một ki lô mét.
Nhưng có điều bọn họ cũng không có phát hiện một chút động tĩnh gì của sinh vật sống cả, cảm giác cứ như là nơi này chỉ có thực vật thôi vậy.
Chỉ là, làm sao có thể chứ?
Nếu như không có dị sinh vật, những đội thám hiểm trước vì sao c·hết?
Chưa kể trước đó cũng có hai người trở về báo tin, vậy nên khẳng định là có sinh vật sống. Chỉ là bọn họ chưa có gặp phải mà thôi.
Có người buồn bực đề nghị:
" Hay là chúng ta gây ra động tĩnh thu hút chúng tới."
Chỉ là lập tức bị đội trưởng của bọn họ quở trách.
" Ngu xuẩn, muốn tìm đường c·hết sao?
Cảnh giác một chút, nghe nói dị sinh vật kích thước to lớn, chắc chắn rất dễ phát hiện.
Cũng đừng quên để ý những đội ngũ kia.
Nếu như bọn họ trước phát hiện dị sinh vật, cũng không cần vội vã. Để bọn họ trước tiên tiêu hao dị sinh vật sức lực, tốt nhất là để những đội ngũ kia bị dị sinh vật tiêu diệt rồi chúng ta mới hành động.
Nếu nó kiệt sức thì chúng ta đi lên xử lý, còn nếu quá nguy hiểm thì chúng ta trước bỏ chạy."
Nghe thấy đội trưởng căn dặn như vậy, những người khác trong đội ngũ của Hắc long quốc vui vẻ khen:
" Ha ha! Đội trưởng ngươi anh minh!!!"
Mấy ông chuyên gia cũng hết lời khen ngợi.
Chỉ là đám người Hắc long quốc này đâu có ngờ được, thần may mắn càng ưu ái bọn họ.
Bởi vì đội ngũ đầu tiên đụng phải dị sinh vật chính là bọn họ, cũng vừa vặn thỏa mãn mong ước của đám người này.
Chỉ là sinh vật này đối với bọn họ hơi bị quá sức một chút mà thôi.