Lưu Sùng Sơn đi rồi thì Lưu Chí liền trở về. May mắn là Kha Uyển đã mở cửa sổ ra để không khí nhanh chóng tản đi, nếu không thì mùi hương hoan ái nồng đậm sẽ khiến Lưu Chí nghi ngờ.
Kết hôn với Lưu Chí là chuyện không thể nghi ngờ. Kha Uyển thích Lưu Chí, hai người còn là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, đây cũng chính là chuyện nước chảy thành sông [1] mà nên duyên. Nếu nói có tình yêu cuồng nhiệt sâu đậm không thì chính Kha Uyển cũng không rõ.
[1] Thuận theo tự nhiên
“Anh Chí?” Kha Uyển dùng giọng nói vừa mới tỉnh ngủ để che dấu sự kích động trong lòng mình.
Giọng nói của cô gái khiến Lưu Chí đang cởi quần áo chấn động, hai tay đang cởi nút áo cũng ngừng lại.
“Anh đánh thức em hả?” Lưu Chí xoay người lại, thản nhiên tươi cười.
“Anh đã trở lại.” Kha Uyển đứng dậy bước xuống giường, đến bên người Lưu Chí, rồi giúp anh cởi áo.
“Không cần, Tiểu Uyển, anh tự làm được rồi.” Lưu Chí né tránh, anh nhanh chóng tự cởi nút áo sơ mi, rồi treo áo trên giá áo.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Kha Uyển rất hiểu Lưu Chí, dáng vẻ này của anh tuyệt đối là đã xảy ra chuyện gì.
“Không có. Hôm nay, cục cảnh sát có quá nhiều vụ án, cho nên anh mệt thôi.” Lưu Chí gạt bỏ.
“Thật không?” Hiển nhiên là Kha Uyển không tin.
“Ừm.” Lưu Chí thản nhiên trả lời, rồi tiếp tục cởi quần.
Hai người lên giường, không nói thêm gì nữa. Lưu Chí nhìn cô gái ở bên cạnh, nhưng anh lại không dám ôm lấy cô.
Ban ngày quả thật đã xảy ra một chuyện. Anh đã lên giường với người phụ nữ khác và đối tượng lên giường với anh chính là cô giáo dạy đàn tranh của em gái.
Công việc của Lưu Chí ở cục cảnh sát khá bận rộn, ngoại trừ việc phải cố định giải quyết vụ án thì anh còn phải đi tuần tra.
Vốn dĩ những công việc ban ngày ở cục cảnh sát chỉ làm theo phép tắc, ai ngờ anh lại gặp được Ngô Nhã Đình ở trong một con hẻm nhỏ.
Dường như người phụ nữ này đã uống rượu. Hai người đàn ông dìu cô ta, một người trong số bọn họ đã sờ lên mông của cô ta.
Lưu Chí trông thấy tình cảnh như vậy, về tình về lý thì anh phải quản. Sau khi đe dọa hai tên lưu manh bỏ chạy, người phụ nữ say rượu cười ngây ngô rồi quấn lên người anh.
Có một sự khác biệt lớn trong cách trang điểm của người phụ nữ với lần gặp mặt đầu tiên. Đầu tóc cô uốn gợn sóng, mặc một bộ sườn xám hở hang, khuôn mặt trang điểm tinh xảo khiến Lưu Chí nhìn đến hoa cả mắt.
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Lưu Chí không còn cách nào khác, người phụ nữ này đã say thành như vậy, anh bế cô ta lên.
“Ở… Ở phía trước.” Lưu Chí bị người phụ nữ dẫn dắt đến một toà nhà cũ nát.
Người phụ nữ sống ở tầng một, Lưu Chí làm người tốt cho đến cùng, đưa cô ta vào trong phòng.
Ngô Nhã Đình say rượu mơ màng cho rằng người đang ôm cô ta là khách hàng, cho nên cô ta rất quen thuộc mà kéo khóa kéo quần của người đàn ông.
Lưu Chí muốn rời đi, nhưng cô gái đã ôm lấy anh ta, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng đã dán lên ngực anh.
Lưu Chí muốn tránh né, nhưng bàn tay của người phụ nữ đã vói vào trong đũng quần nắm lấy côn thịt của anh, đầu ngón tay linh hoạt kẹp lấy quy đầu rồi trêu chọc. Sau một khoảng thời gian dài không làm tình, anh nhanh chóng cương.
Lúc chính thức cắm vào, Lưu Chí quên mất bản thân đã có vợ, anh đè người phụ nữ xuống rồi cắm vào rút ra hết sức thô bạo.
Đặc biệt khi anh nhìn thấy đôi môi đỏ thẫm kia, anh bóp chặt cổ của người phụ nữ, rồi xỏ xuyên qua người cô ta một cách hung hăng.
Dục vọng là một thứ đáng sợ nhất. Khi Lưu Chí đầu hàng trước dục vọng thì chỉ có làm tình mới có thể thỏa mãn được anh. Có lẽ lúc ấy anh ý loạn tình mê. Nhưng khi mọi thứ trôi qua, lý trí khôi phục lại mà anh vẫn còn chưa thỏa mãn.
Khi người phụ nữ lại bò lên người anh, Lưu Chí ngầm đồng ý lại đâm vào thêm lần nữa.