“Chị Uyển, chị có nghe nói gì chưa?” Sáng sớm, Tiểu Tư đã tìm Kha Uyển để khua môi múa mép.
“Nghe nói chuyện gì?” Kha Uyển đang rửa mặt chải đầu, không biết Tiểu Tư muốn nói chuyện gì.
“Sáng nay, bà Tư được khiêng về.” Tiểu Tư dán sát lại gần, nói nhỏ.
“Sao lại khiêng về, dì ấy bị bệnh à?” Kha Uyển không hiểu Tiểu Tư đang nói lung tung cái gì.
“Suýt chút nữa em đã quên, chị Uyển vẫn chưa biết rõ những chuyện ở trong phủ.” Tiểu Tư ra vẻ bí mật, ghé vào bên tai Kha Uyển nói khẽ: “Tối hôm qua, bà tư được đại soái gọi đến, sáng nay phải khiêng ra ngoài.”
Dù người có ngốc thế nào cũng có thể hiểu được ý nghĩa câu nói này, Kha Uyển mở to hai mắt nhìn: “Thật hay giả?”
Kha Uyển không tin vào lỗ tai mình, nào có đàn ông nào lợi hại như vậy, có thể khiến cho phụ nữ…
“Thật đó, vô cùng chính xác. Chị Uyển mới đến không lâu, trước kia cũng đều như thế cả.” Tiểu Tư trả lời một cách đầy tin tưởng.
“Chị…” Tay Kha Uyển run lên, chiếc lược rơi xuống đất.
Tiểu Tư thấy vậy nhặt lên, đưa tới nói: “Chị Uyển, lão gia của chúng ta có nhiều vợ, cũng có nguyên nhân đấy.”
“Nguyên nhân gì?” Kha Uyển chải đầu, không nhịn được mà quay đầu qua bên này hỏi Tiểu Tư.
Tiểu Tư ngượng ngùng che miệng lại cười, sau đó ghé vào bên tai Kha Uyển nói: “Còn không phải là chỗ kia của đại soái quá lớn à.”
“Nha đầu em nghe ở đâu vậy, không biết xấu hổ mà.” Mặt Kha Uyển cũng đỏ ửng.
“Không phải em nghe mà em tận mắt thấy.” Tiểu Tư cho rằng Kha Uyển không tin nên cô bé vội vàng nói.
“Cái gì?” Tay của Kha Uyển dừng lại động tác chải đầu.
“Thật mà, em tận mắt thấy đó. Trước đây, em từng hầu hạ bà tư tắm rửa, gặp lúc đại soái uống rượu say mới vừa vào cửa đã cởi quần. Lúc ấy, em đã bị dọa sợ, nó dài như vầy nè.” Tiểu Tư còn khoa tay múa chân một chút để diễn tả chiều dài, cô bé nói như thể muốn chứng minh mình đã từng tận mắt chứng kiến.
“Thật không?” Kha Uyển đỏ mặt. Cô vừa nghe xong lại cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, trái tim đập “Thình thịch”.
“Thật mà, em còn chưa đi, đại soái đã ôm bà tư làm chuyện đó.” Tiểu Tư cũng đỏ mặt rồi không nói thêm gì nữa.
Kha Uyển ngồi thẳng người, cô nghe không vô nữa, cơ thể đã đói khát một thời gian dài, giờ nghe Tiểu Tư miêu tả đã có cảm giác. Cánh hoa môi mẫn cảm đã co rút nhanh, trong đầu chỉ mới nghĩ đến vẻ mặt bình thường của người đàn ông vậy mà đã chảy nước.
“Chị Uyển, chị đừng nói với người khác là em đã kể cho chị nhé.” Cô bé năn nỉ Kha Uyển đừng truyền ra.
“Yên tâm, chị sẽ không nói đâu.” Kha Uyển bảo đảm không nói thì tiểu nha đầu Tiểu Tư mới chải tóc cho cô.
Kha Uyển cố nhịn cơn dục vọng đang lan tràn rồi đợi Tiểu Tư đi, cô vói tay vào trong quần lót sờ một cái, tất cả đều là dâm thủy dinh dính.
Từ khi sinh xong cứ luôn như vậy, cô không thể chịu đựng được một kích thích nhỏ nhất. Vốn cô định lát nữa sẽ đi ra ngoài dạo một chút. Giờ thì hay rồi, cô không thể đi đâu được nữa.