Buổi tối, Kha Uyển lại chờ Lưu Chí trở về, cô thật sự không nhịn nổi nữa. Mỗi ngày trôi qua do cô cứ nghĩ đến kích thước côn thịt của Lưu Sùng Sơn mà hoa huyệt trở nên ngứa ngáy. Cô nhét ngón tay vào bên trong hoa huyệt cũng không có tác dụng gì cả, vẫn cảm thấy ngứa ngáy. Mà lúc này, cô chỉ muốn côn thịt của chồng mình mà thôi.
Lưu Chí từ cục cảnh sát trở về thì trời đã rất khuya. Lúc bước đến hậu viện, anh ta nghe thấy một tiếng tỳ bà vang lên bèn bước đến nơi phát ra âm thanh, hóa ra là một người phụ nữ đang đàn. Người phụ nữ xa lạ này anh chưa từng gặp mà dường như không phải là người trong nhà mình.
Sau khi hỏi chuyện xác nhận người ta không phải là người trong nhà.
“Sao muộn rồi mà cô vẫn ngồi đây đàn thế?” Lưu Chí khó hiểu.
“Tôi là giáo viên dạy đàn tỳ bà cho Tiểu Mẫn. Vì đêm nay trở về muộn rồi cho nên tôi xin ở nhờ lại một đêm.” Ngô Nhã Đình tự giới thiệu.
“À…! Hóa ra cô là cô giáo của em gái tôi, hân hạnh được gặp cô.” Lưu Chí thản nhiên mỉm cười.
“Anh cũng thích đàn tỳ bà sao?” Ngô Nhã Đình thuận miệng hỏi.
“Tôi không thích nhưng vợ của tôi lại rất thích. Hôm nào các cô có thể cùng nhau bàn luận.” Lưu Chí nhớ tới tài đàn tỳ bà của Kha Uyển nên đề xuất.
“Được.” Ngô Nhã Đình cũng không suy nghĩ gì mà dứt khoát đồng ý ngay.
Lưu Chí lại trò chuyện với Ngô Nhã Đình vài câu rồi anh rời đi trước.
Kha Uyển nghe tiếng động ở ngoài cửa nên cô bèn trốn ở sau cửa, chờ đến khi cửa được đẩy ra thì cô ôm chặt lấy người ở trước mắt.
Nhưng không ngờ khi cô vừa ngẩng đầu nhìn lên phát hiện lại là Lưu Sùng Sơn.
“Bác cả!” Hai tay của Kha Uyển vẫn còn đang ôm cổ của người đàn ông, hai chân vòng qua eo, cô xấu hổ quá vội vàng buông tay.
Đồng thời, Lưu Sùng Sơn cũng buông cô gái ra, tay của hắn vừa ôm trọn bờ mông của cô, dường như xúc cảm mềm mại còn ở trong lòng bàn tay.
“Lưu Chí vẫn chưa trở về sao?” Vì để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng, Lưu Sùng Sơn khẽ ho một tiếng rồi hỏi.
“Anh ấy vẫn chưa về, bác tìm anh ấy có chuyện gì sao?” Kha Uyển không dám nhìn hắn vì cảm thấy quá xấu hổ.
“Ừm quả thật có việc, nhưng nếu nó vẫn chưa về thì con nói với nó ngày mai đến tìm cha.” Lưu Sùng Sơn nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn nhiễm chút đỏ ửng của Kha Uyển, nhìn đến mức bụng dưới của hắn căng thẳng.
“Vâng.” Bộ sườn xám lúc trước ở trên người Kha Uyển đã bị cô cởi ra vài chiếc nút áo. Cô vội vàng che kín bầu ngực, nhưng da thịt trơn mịn và nhẵn nhụi vẫn lộ ra ngoài.
“Mấy ngày nữa, cha của con sẽ đến đây một chuyến, con có thể về thăm nhà mẹ đẻ vài ngày.” Lưu Sùng Sơn nuốt nước bọt nói.
“Dạ.” Những gì người đàn ông nói, Kha Uyển nghe rồi chỉ đơn giản trả lời một chữ vì ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến cô hoảng hốt.
Bên dưới của Lưu Sùng Sơn bắt đầu có phản ứng, cô gái quyến rũ đáng chết kia, không biết bên trong bộ sườn xám còn che giấu phong cảnh gì khác khiến hắn rung động mà bất an. Nếu hắn tiếp tục ở cạnh cô thì chỉ sợ không chỉ có phía dưới cương cứng đơn giản như vậy.
Kha Uyển liếc nhìn người đàn ông một cái thấy chiếc quần quân phục bên dưới của người đàn ông phồng lên một đống rất rõ ràng.
Lưu Sùng Sơn cảm thấy con trai của mình sắp trở về rồi, vì tránh sự hoài nghi nên hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
“Bác cả, đi cẩn thận.” Kha Uyển nhỏ giọng nói, giọng điệu này mang theo chút nhu nhược khiến cho người nghe muốn hung hăng yêu thương cô vậy.
Lưu Sùng Sơn ở phía trước như bị đứng hình, hơi thở trở nên nặng nề, hắn đang chịu đựng dục vọng mãnh liệt.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Kha Uyển một cách hung tợn.
Kha Uyển hoảng sợ mà ánh mắt của người đàn ông đã tiết lộ toàn bộ dục vọng tràn ngập bên trong cơ thể dành cho cô. Hắn chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cô ướt rồi.
Lưu Sùng Sơn giống như một giống đực cường tráng, hắn thật sự mong muốn chinh phục giống cái cao quý như Kha Uyển.