Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 136: Ngoại Truyện 1: Cuộc sống ở lãnh thổ từ hai bàn tay trắng đi lên



Edit: Dưa Hấu 

 Wattpad: duahauahihi 

---

Cái giá của việc coi thường tình yêu của Killian thành dục vọng, tôi đã bị anh lăn lộn suốt mấy ngày trời.

Ban ngày, nếu tôi nói gì đó, anh sẽ nhìn tôi bắng đôi mắt cún con và nói: "Chúng ta đang ở trong một mối quan hệ xác thịt." Rồi đêm đến, anh lại hỏi tôi kiểu khác...

'Tại sao tôi cần xác nhận về mặt thể xác rằng tình yêu của Killian không phải là dục vọng? Nó chẳng có nghĩa gì cả!'

Ngay cả khi tôi đạt đến cao trào trong vòng tay của Killian, người đang không ngừng đẩy mình vào trong tôi, tôi vẫn nghĩ về điều đó.

"Anh không còn cách nào khác để thể hiện tình yêu với em. Dù anh đã cố mua quà cho em, nhưng em toàn từ chối nó...."

Trước câu hỏi nửa đùa nửa thật của tôi, Killian càu nhàu trả lời.

Killian chỉ muốn mua mua mua, nhưng tôi thật sự không cần thêm gì nữa.

Choi Soo Na, người từng sống trong một căn hộ một phòng đổ nát và đếm từng đồng một, giờ đã là chủ sở hữu của một lâu đài khổng lồ.

"Anh đã mua nhiều thứ cho em ở thủ đô rồi."

Dây chuyền ruby mà tôi đã tặng cho lính đánh thuê vẫn còn trên cổ tôi, nhờ Killian đã lấy lại nó, và hộp trang sức của tôi đầy ắp những món trang sức theo phong cách của tôi.

Tủ quần áo của tôi cũng ngập tràn những bộ váy xinh đẹp và tiện dụng, tôi cũng không thiếu phụ kiện, mỹ phẩm và giày dép.

"Không phải, ý anh là, những món đồ đó là những thứ thiết yếu rồi. Nhưng... hộp nhạc, tượng thủy tinh, nến thơm,.... em không thích những thứ đó à?"

"Anh định dùng chúng cho việc gì?"

"Ha...."

Có vẻ Killian nghĩ rằng tôi cũng thích 'thứ rác xinh đẹp' như Lize, nhưng tôi thà để tiền đó để cải thiện đường xá trên lãnh địa còn hơn là mua ba cái thứ như vậy.

'Và trước hết, chúng tôi cần phải cải tạo lại lâu đài.'

Tôi không nói về trang thiết bị và đồ nội thất đã quá đầy đủ của lâu đài. 

Vấn đề tôi đang gặp phải là sự phân cấp của công nhân.

Sau nhiều năm không có chủ nhân, họ có tính cách mạnh mẽ và tệ hơn là tình kiêu ngạo.

Họ đối xử với Killian một cách tôn trọng trong khi đối xử với tôi như một người xa lạ trong khoảng một tháng.

Có lẽ họ đã nghe được những tin đồn về tôi.

'Tin đồn từ thủ đô mất một thời gian mới lan truyền đến nông thôn, nên tôi nghĩ họ vẫn đang mặc định tôi là một người phụ nữ độc ác.'

Tôi không cần nghe tin đồn cũng biết điều đó.

Chắc hẳn họ đã nghĩ rằng Killian đáng thương vô tội bị bắt ép phải kết hôn với một người phụ nữ lẳng lơ đầy mưu mô của gia tộc Riegelhoff, và Killian tốt bụng đó đã giết chết tất cả người trong gia tộc Riegelhoff nhưng không thể giết vợ mình nên đành phải đưa cô ấy đến đây.

"Dù sao nếu họ tỏ thái độ không tốt, họ sẽ phải trả giá đắt nếu Killian phát hiện ra."

"Chắc là vậy...." Anna trả lời với một tiếng thở dài. "Những người làm ở đây tuy là người tốt bụng và chăm chỉ, nhưng họ cũng có vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh."

"Hình như thế. Họ chào tôi nhưng biểu cảm của họ không mấy thân thiện cho lắm."

Khi tôi đi dọc theo hành lang và tự hỏi mình phải làm gì trong tình huống này thì có hai hầu gái đi từ hướng đối diện đến.

Họ tránh ánh mắt của tôi và chỉ đi ngang qua, cúi đầu một cách thờ ơ.

Khung cảnh này khiến Anna cảm thấy buồn khổ hơn cả tôi.

"Tôi sẽ giáo huấn họ một trận."

"Không, nếu cô làm vậy, cô sẽ bị những người hầu gái đó tẩy chay, nên là hãy để vậy đi."

"Nhưng thưa phu nhân."

"Trái tim của một người không phải là điều mà cô có thể ép buộc."

Tôi cũng bối rối, nhưng tôi không muốn thiết lập một hệ thống quyền lực bằng cách đánh đập hoặc trừng phạt những người giúp việc.

May mắn thay, Killina đã mở cho tôi một cánh cửa.

"Chúng ta gặp một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Nghệ nhân mà chúng ta thuê để làm bức thảm... đã qua đời vì tuổi già."

Tôi đã lo lắng một chút từ đầu.

Tôi tự hỏi liệu ông ấy có thể dệt một bức thảm đủ lớn như chúng tôi yêu cầu hay không, và kết quả là....

"Nhưng đừng lo. Anh sẽ nhanh chóng tìm người khác."

Killian có vẻ lo lắng rằng tôi sẽ thất vọng, nhưng tôi thực sự không nghĩ nhiều về điều đó.

Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không hiểu tại sao mình phải trả một khoản tiền lớn như vậy cho một bức thảm treo trên tường của lâu đài....

'Dừng khoảng chừng là 2s. Nhưng tại sao chúng ta phải trả một khoản tiền lớn như vậy cho một nghệ nhân ở thủ đô? Trong lãnh thổ của chúng ta cũng có rất nhiều cần kiếm tiền!'

Một ý tưởng sáng tạo bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.

"May quá đi."

"Về việc nghệ nhân đã chết?"

"Không phải. Thật buồn vì điều đó, nhưng em đã nghĩ và tự hỏi liệu chúng ta có thực sự cần giao bức thảm cho một nghệ nhân ở thủ đô hay không."

Killian lắc đầu. "Nhưng các xưởng ở nông thôn không chất lượng bằng. Họ sử dụng những phụ nữ đã kết hôn ở địa phương làm công nhân để dệt những bức thảm."

"Chính là nó, Killian!"

"Em đang cố truyền đạt gì vậy....?"

Tôi nói với một nụ cười. "Một bức thảm lớn tốn năm triệu senna để làm, và nếu chúng ta giao việc đó cho những người thợ làm thảm ở lãnh thổ chúng ta, em khá chắc họ có thể làm ra một bức thảm lớn và một bức thảm cỡ vừa, đúng không?"

"Họ có thể làm nhiều hơn thế, nhưng...."

"Ngon nghẻ, vậy thì chúng ta sẽ giao việc dệt thảm cho những nghệ nhân địa phương và sử dụng những người phụ nữ ở lãnh thổ của chúng ta làm nhân công!"

"Nhưng chất lượng sẽ không được tốt lắm."

"Chỉ là một đồ trang trí để treo trên tường, và nếu nó đem lại thu nhập cho phụ nữ ở lãnh thổ của chúng ta, thì điều đó không phải càng có ý nghĩa hơn sao?"

Killian im lặng một lúc.

Tôi tự hỏi liệu thái độ của mình có hơi thái quá với một người đàn ông sinh ra và lớn lên từ bé ở thủ đô hay không, nhưng cuối cùng Killian cũng đáp lại.

"Cảm ơn em, Edith."

"Hả? Vì cái gì?"

"Vì đã nghĩ đến cư dân của lãnh thổ chúng ta ngay cả khi em mua những đồ xa xỉ."

Killian nắm lấy tay tôi và hôn nhẹ lên mu bàn tay. "Anh thấy mình thật may mắn khi có một người vợ vừa tốt bụng vừa thông minh như em."

Má, da gà da vịt của tôi thi nhau nổi lên....

Tôi đã nghĩ thuật ngữ "tốt bụng và thông minh" đã biến mất kể từ *Shin Saimdang chứ.

*Mẹ của học giả triều đại Joseon Lee Yulgok, người được tôn sùng như một hình mẫu của một người mẹ thông thái và một người vợ hiền.

"Killian, hình như anh thường xuyên quên, nhưng anh là lãnh chúa của lãnh thổ này, và em là vợ của lãnh chúa, và việc em nghĩ đến người dân của chúng ta là điều đương nhiên rồi."

Killian mỉm cười. "Chà, có vẻ em có tham vọng phát triển lãnh thổ hơn là anh đấy."

"Chứ gì nữa! Một ngày nào đó em sẽ biến nó thành lãnh thổ tốt nhất trong đế quốc, để mọi người đều muốn đến và sống ở Ryzen."

Sau cuộc trò chuyện đó, tôi đã gặp các nghệ nhân làm thảm ở lãnh thổ để thảo luận về việc tạo ra một bức thảm, và chúng tôi đã đồng ý bắt đầu sản xuất sau khi vụ thu hoạch mùa thu kết thúc.

Nhưng công việc lại được đón nhận một cách không ngờ.

"Gần đây những người hầu gái trong lâu đài đã hỏi về phu nhân."

"Hả? Đột nhiên?"

"Tôi nghĩ là do bức thảm đấy."

"Tại sao vậy?"

Theo Anna, ở Ryzen luôn trong tình trạng thiếu việc làm.

Đặc biệt là khi vụ mùa kết thúc và mùa đông đến, họ phải sống dựa vào những gì đã tích trữ từ trước, và vì mùa đông lạnh và kéo dài nên khi xuân đến thì đến cái nịt cũng chẳng còn.

"Đó là lý do tại sao họ biết ơn rằng những đồ xa xỉ của lâu đài không được làm ra từ nghệ nhân ở thủ đô mà do bàn tay những người phụ nữ địa phương."

"Vậy thì tôi mừng cho họ."

Mặc dù tôi chưa làm được điều gì đó lớn lao, nhưng tôi vẫn cảm thấy tự hào vì đã cống hiến một chút cho cuộc sống của mọi người.

Đồng thời, tôi bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của việc cai trị người dân.

Nếu tôi sống ở thủ đô và nhận tin từ các lãnh thổ, tôi sẽ không biết đến điều này.

Tôi muốn biết làm thế nào mà mọi người sống sót qua mùa đông, họ cần gì vào mùa xuân, phong tục tập quán ra sao và họ thực sự cần giúp đỡ những gì.

Vì thế, ngày hôm sau, tôi bắt đầu đi thăm những nơi mọi người đang làm việc.

"Thưa phu nhân!"

"Người đang làm gì ở đây...."

Khi tôi xuất hiện, những người đàn ông da rám nắng giật mình đứng dậy. Họ đang chặt và đốt củi để sưởi ấm lâu đài.

"Làm việc chăm chỉ" tôi nói, "Tôi chỉ muốn đến thăm mọi người thôi."

"Người không cần phải tự mình đến nơi tồi tàn này......"

"Anh có đủ dụng cụ cần thiết để bổ củi và đốt củi không?"

"Chúng- chúng tôi sử dụng những gì chúng tôi có."

"Đó là gì?"

Tôi đi xuống cầu thang để kiểm tra, và như dự đoán, những cây rìu, cưa, dụng cụ đốt củi, những thùng tro đều đã cũ kỹ.

"Nói cho tôi biết những gì các anh cần."

Khi tôi nói những lời đó, những công nhân liếc nhìn ông quản gia đứng sau tôi.

"Cơ hội trăm năm có một khi tôi đang trực tiếp có mặt ở đây."

Họ trao đổi ánh mắt, rồi nói một cách khó khăn.

"Những cây rìu đều đã cũ rồi, nhưng..."

"Có quy định về việc mài những chiếc lưỡi dao...."

Đúng như dự đoán, họ không thoải mái với những cây rìu đang dùng.

"Vincent. Ông nghe thấy chứ?"

"Vâng thưa phu nhân. Nhưng những gì họ đang dùng vẫn còn có thể sử dụng tiếp."

"Có thể sử dụng tiếp nhưng không thoải mái để tiếp tục công việc. Chúng ta hãy làm nó hiệu quả hơn, được chứ? Hãy làm sạch nó và tặng cho những người cần nó trong làng."

"Vâng, tôi đã hiểu."

"Và hãy thêm một hộp cứu thương và một đôi găng tay da. Họ sẽ cần chúng vì luôn có nguy cơ bị thương khi làm."

"Vâng, thưa phu nhân."

Tôi được các công nhân cảm ơn và đi đến phòng giặt ủi.

Nó bận rộn và sập xệ không kém so với nơi bổ củi, và tất cả đều ngạc nhiên khi thấy tôi đến, đến nỗi mắt của họ sắp lồi ra khỏi hốc mắt.

"Phu nhân!"

Tôi nhìn xuống họ khi họ cúi đầu, chắc hẳn họ nghĩ rằng họ đã làm sai điều gì đó, và tôi liếc nhìn quanh toàn bộ phòng giặt.

'Thật là.... tôi nên bắt đầu từ đâu đây?'

Căn phòng tối tăm, mùi ẩm ướt, mùi mốc bay quanh không khí, những bàn tay thường xuyên nhúng vào nước khi giặt đồ....

Tôi đã hiểu tại sao những người hầu giặt đồ lại có cấp bậc thấp nhất trong thứ hạng của người làm.

"Vincent."

"Vâng thưa phu nhân."

"Hãy đổi phòng giặt ủi."

"Dạ?"

"Nếu tiếp tục làm việc trong môi trường này, mọi người sẽ bị ốm mất. Chúng ta cần chuyển phòng giặt ủi đến một nơi thông thoáng và nhiều nắng hơn."

"Không có nơi nào như vậy trong tầng một của lầu đài ạ."

"Nếu không có, hãy làm lấy một cái đi."

Đôi mắt của Vincent mở to và miệng ông tá há hốc.

"Tốt hơn hết là chúng ta nên xây nó đàng hoàng, ngày mai hãy mang hai người giúp việc phụ trách việc giặt là giỏi nhất và kiến trúc sư đến phòng tôi."

"Vâng thưa phu nhân."

Giọng Vincent run rẩy, nhưng khuôn mặt của những người giặt ủi lại rạng rỡ.

Bằng cách đó, tôi đi thăm mọi nơi: nhà bếp, phòng ngủ, hầm rượu và phòng chứa thực phẩm, nơi ở của những làm.

Vincent đã làm tốt công việc của mình từ những gì nhỏ nhất, nhưng tôi không muốn sự thoải mái bằng việc hy sinh sự thoải mái của người khác.

Tôi muốn sống hạnh phúc cùng mọi người nơi đây.

'Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi nhìn lại cuộc sống trước đây của mình và nghĩ rằng thật tốt khi tôi ở dưới đáy xã hội lao động.'

Killian, lãnh chúa của lãnh thổ, sẽ dẫn dắt Ryzen thật tốt, nhưng anh ấy cần tôi, một công dân nhỏ bé, giúp anh nắm giữ dây cương.

Ryzen của ngày mai sẽ khác với Ryzen của ngày hôm nay.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.