Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 137: Ngoại Truyện 2: Phu nhân lãnh chúa



Edit: Dưa Hấu

---

Killian và tôi quyết định kiểm tra lãnh thổ trước khi mùa đông đến.

Hệ thống phân cấp trong lâu đài đang trở nên tốt và có tổ chức hơn, và chúng tôi đã quen với cuộc sống ở Ryzen, vì thế đây là thời điểm thích hợp để đi xem nơi đây.

Nếu chỉ có Killian là người ra ngoài, anh sẽ cưỡi ngựa, nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy từng tấc đất của lãnh thổ.

Killian cũng không định để tôi ở lại, nên anh đã sắp xếp một chiếc xe với chiếc trần mở để đi cùng tôi.... ờm, nó trông như một chiếc xe ngựa mui trần nhỉ?

Chúng tôi du ngoạn lãnh thổ trong chiếc xe ngựa nhỏ, có mái mở phía trên và phía trước.

"Hiện tại đang là thời kỳ mạ và thu hoạch rau mùa thu đang diễn ra sôi nổi."

"Sản phẩm thương hiệu của lãnh thổ là lúa mì và chất lượng khá tốt."

Phụ tá của Killian chỉ ra những đặc trưng khác nhau của lãnh thổ khi chúng tôi đi qua.

Thật đẹp khi nhìn thấy đất được cày cấy gọn gàng sau khi gieo hạt, và những vườn rau mọc đầy mầm.

Ở một số nơi, dân làng đang tập trung làm việc chăm chỉ để thu hoạch bí ngô, cà rốt, trong khi những đứa trẻ chưa đủ tuổi làm việc chạy xung quanh và cười khúc khích đùa giỡn.

Khi chúng tôi đi qua, những người nông dân cởi mũ và cúi xuống chào chúng tôi.

'Hửm? Đó là gì vậy....?'

Tôi nhận thấy có điều gì đó khiến tôi khó chịu, nhưng tôi giữ im lặng vì chúng tôi chưa kết thúc chuyến tham quan toàn bộ lãnh thổ.

Chiếc xe tiếp tục chạy qua những cánh đồng thẳng cánh cò bay và vào trung tâm đô thị của lãnh thổ, nơi tập trung các căn nhà riêng.

Nó không được xây dày đặc như thủ đô và khu chợ còn hơi thô sơ.

Tuy nhiên, đó không phải là một khu chợ nhỏ.

"50% dân số của lãnh thổ sống ở đây, trên đường Mazuka, đó là trung tâm thành phố chính của lãnh thổ."

Đúng như lời giới thiệu của phụ tá, đường phố rất đông người và tràn đầy sức sống.

Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy.

Những người bán hàng hò hét để giới thiệu sản phẩm của họ, người ta mặc cả và trả tiền như một cuộc chiến, trẻ con lang thang trước các quầy bán đồ ăn bốc khói nghi ngút, hàng xóm chào hỏi nhau khi họ đi qua...

Nhưng kể cả vậy, tôi nhận thấy có điều gì đó làm tôi khó chịu.

'Tại sao họ làm vậy nhỉ?'

Ngay cả trên những cánh đồng đang bận rộn với việc thu hoạch và gieo hạt, thậm chí ngay cả trong khu chợ ồn ào này, tôi thấy trẻ em ngồi trong những hộp gỗ với khuôn mặt trống rỗng.

Mẹ của chúng đôi khi liếc nhìn chúng, nhưng họ quá bận rộn nên không thực sự chú ý.

"Xin lỗi, ngài Altens. Những đứa trẻ đó là gì vậy? Tôi cũng thấy một số người trước đó mang theo con cái của họ trong những chiếc hộp tương tự như vậy...."

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng những đứa trẻ còn nhỏ và họ dùng chúng như giường cũi, nhưng khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng những đứa trẻ trong các hộp đều có độ tuổi khác nhau.

Đôi khi chúng nhìn vào những đứa trẻ đang chơi đùa khác một cách ghen tị, và đôi khi chúng chỉ nhìn một cách vô định.

"Đó là những đứa trẻ bị bệnh. Vào mùa trồng trọt, ngay cả trẻ em cũng phải đi làm nên không có ai ở nhà chăm sóc chúng."

"Ah.......!"

"Đó không phải là dịch bệnh, chưa có báo cáo về dịch bệnh nào trên lãnh thổ, chúng chỉ là những đứa trẻ có thể bị tàn tật bẩm sinh ở đâu đó, hoặc mắc một căn bệnh lạ mà chúng tôi không biết nguyên nhân hay cách chữa trị, chẳng hạn như bệnh Crusoe."

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra tại sao ánh mắt của tôi lại bị thu hút bởi những đứa trẻ đó.

Khuôn mặt của chúng giống như.... khuôn mặt của những đứa trẻ mà tôi đã từng thấy ở khoa chăm sóc ung thư nhi kiếp trước.

"Không có bệnh viện nào họ có thể đến sao?"

"Bệnh viện? Ý phu nhân là phòng khám á?"

"Đúng. Một phòng khám có bác sĩ. Hoặc ít nhất là một dược sĩ...."

Ngài Altens, phụ tá của Killian, tỏ ra bối rối trước câu hỏi của tôi. "Bác sĩ quá đắt đỏ đối với thường dân, và điều tốt nhất mà họ có thể làm là tìm đến các dược sĩ bán thảo dược."

"Nhưng loại thuốc mà dược sĩ đưa cho họ không đủ để chữa khỏi bệnh, đúng không?"

"Đối với những thường dân khắp đế quốc, không chỉ Ryzen, việc tìm gặp bác sĩ là quá khó khăn. Tuy nhiên, tôi không biết chi tiết về những thường dân giàu có ở thủ đô."

Tôi gật đầu.

Đó không phải lỗi của ngài Altens khi dân thường không thể đến gặp bác sĩ.

Killian chỉ nhìn tôi, sau đó mỉm cười. "Anh chắc mẩm em sẽ có nhiều điều muốn nói với anh khi chúng ta quay lại lâu đài đấy."

"Anh nhạy bén đến đáng kinh ngạc đấy."

"Cảm giác thật kỳ lạ khi được khen về sự nhạy bén của mình bởi một người không tinh ý như em đấy."

Tôi muốn cãi lại, nhưng tôi biết rằng nếu tôi nói gì đó, anh có thể vặn lại như: "Em đã biến tình yêu của anh thành dục vọng tầm thường." nên tôi chỉ đành im lặng.

Ngay khi chúng tôi trở lại lâu đài, tôi tóm lấy Killian và bắt đầu cuộc họp.

"Chúng ta phải có một khám dành cho người dân lãnh thổ. Nếu lãnh thổ muốn phát triển thì cần phải gia tăng dân số, và quan trọng hơn cả việc tăng tỉ lệ sinh đẻ là việc tăng tỷ lệ sinh tồn của trẻ em và người mẹ sinh ra chúng."

"Anh đồng ý. Nhưng như ngài Altens đã nói trước đó, việc xây dựng một phòng khám không có nghĩa là người dân trong lãnh thổ sẽ có thể sử dụng nó, vì chi phí cho bác sĩ rất đắt đỏ."

"Đó là lý do tại sao lãnh chúa nên trợ cấp cho nó."

Tôi đang nghĩ đến bảo hiểm y tế quốc gia.

Chính nhờ hệ thống chăm sóc sức khỏe ở Hàn Quốc mà tôi đã có thể tiếp tục cuộc sống mặc dù tôi là đỗ nghèo khỉ và bệnh tật đầy mình.

Tất nhiên, không thể tái tạo hệ thống đó ở đây. Người dân ở đây thà dùng tiền của mình để mua một ổ bánh mì còn hơn là trả một khoản phí bảo hiểm có thể đốt cháy toàn bộ tiền tiết kiệm của họ.

"Em đã nói với anh rằng em nhớ kiếp trước của mình, đúng không? Ở kiếp trước, bọn em có một thứ gọi là 'bảo hiểm y tế quốc gia' và mọi người đều phải trả một số tiền nhất định cho nó, tùy thuộc vào mức thu nhập của họ. Người có nhiều tiền sẽ phải trả nhiều hơn, người có ít tiền sẽ trả ít hơn."

"Vậy em tiết kiệm nó và dùng khi bị bệnh à?"

"Nó phức tạp hơn thế, nhưng túm cái quần thì đúng vậy. Chính phủ đầu tư số tiền phí bảo hiểm thu được và tạo ra lợi nhuận, và mọi người có thể đến bệnh viện khi họ bị bệnh với số tiền ít hơn."

Tất nhiên, điều này chỉ hoạt động khi có nhiều người tham gia bảo hiểm y tế. Nó cũng đòi hỏi sự hợp tác của các bác sĩ.

Nhưng tôi thực sự muốn thiết lập một hệ thống tương tự ở Ryzen.

"Có lẽ những người dân Ryzen hiện tại không có đủ tiền để trả bảo hiểm, vì thế chúng ta sẽ thay thế việc trả tiền cho dịch vụ y tế bằng cách thực hiện dịch vụ công cộng và lãnh chúa sẽ chi trả 70% chi phí."

Killian gãi cằm. "Nhưng nếu mọi người đổ xô đến phòng khám, chúng ta sẽ không thể chi trả cho tất cả chi phí."

"Không. Chúng ta phải xây dựng một con đường qua núi Philiac, nhớ không anh? Xét về mức lương của những người lao động, đó không phải là một giao dịch lỗ, hơn nữa, 30% do người dân chi trả nên không ai rảnh đến mức mò đến phòng khám khi không bị bệnh."

Dù sao việc thuê người sẽ diễn ra, và việc trả tiền lương cho họ cũng là một gánh nặng ngay cả đối với Killian.

Nếu chúng ta gọi đó là "trả tiền bảo hiểm y tế" và thuê người không mất phí, sau đó trả chi phí y tế cho họ theo thời gian khi họ đi khám bác sĩ, thì chúng ta có thể làm cả hai việc cùng một lúc mà không gây tổn hại đến tài chính của mình.

"Hmm...... nghe hay đấy, anh đoán chúng ta nên bắt đầu nghĩ đến việc tìm bác sĩ."

"Chúng ta sẽ cần thiết kế hệ thống chi tiết hơn, nên chúng ta sẽ cần các quản trị viên có kinh nghiệm, và chúng ta cần nhanh chóng thông báo cho mọi người, để chúng ta có thể giảm thiểu phản đối khi chúng ta bắt tay vào làm."

Killian mỉm cười. "Rõ ràng vợ anh là một con ngỗng đẻ trứng vàng."

"Xin đừng mổ bụng em để lấy trứng."

"Lại đây, Edith."

Tôi chưa bao giờ có thể cưỡng lại những lời gọi bất ngờ và thân mật của  Killian.

Bởi vì đó là lúc một chàng trai lịch thiệp trở nên nóng bỏng.

Tôi cứng người và từ từ đi đến gần anh, và anh ôm tôi vào lòng. Anh bế tôi ngồi lên đùi và hôn tôi khắp nơi.

Trên môi, trên chóp mũi, trên má, trên trán......

Tôi tự hỏi liệu một ngày nào liệu tôi có thể chấp nhận tình cảm của Killian như một điều bình thường và đáp lại anh ấy không?

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó và tận hưởng cái ôm ấm áp của anh, Killian nhẹ nhàng hỏi tôi.

"Ở kiếp trước, em đã bao giờ.... bị bệnh nặng không?"

Killian vẫn chưa tiêu hóa được câu chuyện về kiếp trước của tôi, nhưng ít nhất anh ấy đang nỗ lực cố gắng tin tưởng tôi.

"Ừm...... em mắc một căn bệnh mà nếu không có bảo hiểm y tế, em đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi."

Killian nuốt nước bọt, không trả lời.

"Năm em mười lăm tuổi, em đã được cứu sống vì em có bảo hiểm y tế, vì nơi có có công nghệ y tế cao, và vì em may mắn tìm được nội tạng phù hợp từ cơ thể anh trai mình, nhưng lúc đó.... em thực sự không muốn sống."

"Tại sao......?"

"Bố mẹ em thấy phiền khi em bị bệnh, và anh trai em nói em nên cút xuống địa ngục cho nước nó trong."

Bàn tay của Killian quấn quanh vai tôi giật giật.

"Liệu Shane có phải là anh trai em ở kiếp trước không?"

"Không hẳn, nhưng lần đầu tiên khi em tái sinh thành Edith, em đã rất sợ vì Shane cũng là một tên khốn chẳng khác gì anh trai em kiếp trước vậy."

Killian nhẹ nhàng vuốt ve vai và lưng tôi.

Đó là một cảm giác ấm áp, như thể anh đang an ủi Choi Soo Na, người chưa bao giờ có thể thốt ra rằng cô ấy đang đau đớn.

"Giờ nghĩ lại thì anh trai em là người đã cứu mạng em, và anh ấy cũng là người giết chết em. Anh ấy luôn nói rằng em hãy khắc cốt ghi tâm là em còn sống là nhờ anh ấy."

"Nếu kiếp trước anh ở bên em, anh sẽ cắt cổ anh ta."

"Hahaha! Ở đất nước của em, việc cắt cổ ai đó cho dù họ có phạm sai lầm nghiêm trọng mức nào đi chăng nữa là một trọng tội. Dù anh có ở vị trí cao đến mấy đi nữa thì anh cũng không thể làm điều đó."

".......nghe có vẻ như một thế giới vô lý với anh."

Tôi cười khúc khích và kể cho anh nghe thêm một số câu chuyện về luật pháp và trật tự ở kiếp trước.

Killian rất hứng thú nhưng cũng không thể hiểu tại sao án tử hình lại gần như không thể được thực hiện.

Tôi tiếp tục nói về bảo hiểm y tế và hệ thống chăm sóc sức khỏe.

Killian liên tục hỏi: "Đó có phải là ma thuật không?" và im lặng khi tôi giải thích rằng đó không phải là ma thuật hay cái gì cả, chỉ là kiến thức và công nghệ của con người.

"Em là người mắc nợ công nghệ y tế và chăm sóc sức khỏe đó, và em biết cảm giác cô đơn và bất hạnh đến thế nào khi bị bệnh, nên em muốn mang một chút hy vọng cho những người bệnh ở đây."

Killian gật đầu và ôm tôi chặt hơn nữa. "Mỗi lần anh nghe câu chuyện về kiếp trước của em, nó khiến trái tim anh tan nát vì anh không có ở đó để chăm sóc em."

"Cảm ơn anh đã khiến em cảm thấy tốt hơn. Ở kiếp trước, không một ai quan tâm nếu em biến mất, nhưng ở đây có anh an ủi em, nên những điều đó không còn quan trọng nữa rồi."

Tôi nói thật đó.

Tôi đã từng rất đau lòng, tự hỏi liệu có ai quan tâm đến sự biến mất của tôi hay không, nhưng giờ tôi ổn rồi.

Bởi vì bên cạnh tôi đã có người của riêng mình tôi, người quan tâm đến tôi, trái tim người đó cũng đau đớn vì tôi.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.