Edit: Dưa Hấu
---
Tin tức Renon muốn nghỉ việc ở dinh thự Ludwing là một tin vui lớn với chúng tôi, vì chúng tôi đang cần những người có năng lực.
Killian và tôi đã thành công trong việc tuyển dụng anh ấy bằng cách hứa hẹn những đại ngộ tốt nhất và nhấn mạnh vào khai thác tiềm năng của Ryzen.
Sau khi hoàn thành công việc bàn giao ở dinh thự Ludwing và đến lâu đài, chúng tôi chào đón Renon, vui mừng khi được gặp lại anh ấy sau một thời gian dài.
"Thật tốt cho chúng tôi, Renon, nhưng liệu anh có hối tiếc khi phải rời khỏi dinh thự Ludwing không? Tôi nghĩ, ngoại trừ hoàng cung, không có nơi nào trả cho anh số lương hậu hĩnh đến vậy cả."
"Khả năng vì tôi đã tích góp được một khoản kha khá, nên tiền nong với tôi không phải là vấn đề."
Renon vẫn keo kiệt trong việc thể hiện cảm xúc của mình, nhưng anh ấy trông có vẻ mệt mỏi khi nói điều đó.
"Tại sao? Có chuyện gì xảy ra ở dinh thự Ludwing à?" Killian lo lắng hỏi.
Sau một hồi suy nghĩ, Renon lấy ra cuốn nhật ký từ túi và đưa nó cho Killian.
"Đó là một câu chuyện dài để kể cho anh nghe, vì thế anh nên đọc nhật ký của tôi và tự mình xem nó."
Killian và tôi bối rối trước hành động của anh ấy, lôi nhật ký mình ra như thể đó là một bản báo cáo, nhưng anh ấy có vẻ không bận tâm điều đó lắm.
Chúng tôi bắt đầu đọc nhật ký từ ngày chúng tôi rời khỏi dinh thự Ludwing.
***
「– ngày 15 tháng 9 năm 1825
Ngay sau khi đám cưới của thiếu gia Cliff kết thúc, thiếu gia Killian và tiểu thư Edith rời đến Ryzen. Họ đưa Anna đi cùng và có vẻ mọi dấu vết của họ đã biến mất khỏi dinh thự.
Lúc đầu tôi không quá để tâm đến điều đó, nhưng bầu khí trong dinh thự đã thay đổi khá nhiểu kể từ khi họ rời đi.
Mối quan hệ của công tước, nữ công tước với tiểu thư Lize vốn luôn hòa thuận nhưng dường như đã dần trở nên lạnh nhạt.
Tần suất nữ công tước gặp phu nhân Lize ngày một ít, còn công tước thì ngày càng uống rượu nhiều hơn và thường xuyên thở dài.
Trong đám cưới cách đây không lâu, thiếu gia Kilian và tiểu thư Edith đều tham gia, bầu không khí lúc đó còn tạm ổn, nhưng bây giờ thì khó có thể nói được.
Thiếu gia Cliff đã bắt đầu bắt tay vào việc kế vị của mình một cách nghiêm túc.
– Ngày 10 tháng 11 năm 1825
Tiểu thư Lize, người luôn nhốt mình trong phòng, gần đây đã xuấn hiện nhiều hơn.
Cô ấy bắt đầu tham gia các buổi tiệc và trang phục của cô ấy ngày một xa xỉ hơn theo thời gian. Lần này, cô ấy tuyên bố sẽ tự mình tổ chức buổi tiệc cuối năm vào tháng 12.
Có vẻ như cô ấy và thiếu gia Cliff đã có chút bất đồng quan điểm về vấn đề này, nhưng việc tiểu thư Lize quyết định tổ chức bữa tiệc vào tháng 12 đã chắc như đinh đóng cột.
Nữ công tước vẫn chưa xác nhận, nhưng có nhiều lời đồn đoán rằng nàng dâu của bà đang cố gắng nắm giữ vị trí nữ chủ nhân của dinh thự.
Nữ công tước dường như đang ở trong tâm trạng tồi tệ và rất kiệm lời.
Tôi cũng không còn cảm giác như trước nữa. Có lẽ đã đến lúc phải rời khỏi nơi này.
– ngày 31 tháng 12 năm 1825
Những bữa tiệc cuối năm được tổ chức tại dinh thự Ludwig ngày hôm qua và hôm nay là những bữa tiệc xa hoa và hoành tráng nhất mà tôi từng thấy kể từ khi tôi đến đây.
Phu nhân Lize nói rằng địa vị của công tước Ludwing với tư cách là một trong những cận thần thân tín nhất của hoàng đế nên để mọi người biết, và ừm.... chẳng cần phải rầm rộ như vậy, việc gia tộc Ludwing là gia tộc quyền lực nhất trong đế quốc là điều không thể bàn cãi.
Công tước và công tước phu nhân vẫn bình tĩnh và điềm đạm như mọi khi, nhưng xét theo tiếng thở dài không hồi kết của người quản gia khi ông hộ tống họ về phòng vào đêm khuya, có lẽ tâm trạng họ cũng không tốt cho lắm.
Trái ngược lại, phu nhân Lize có vẻ rất cao hứng.
Cô ấy nhận được nhiều sự chú ý vì công chúa cao quý Catherine cũng đến dự và làm cho buổi tiệc trở nên quý phái hơn, thể hiện mối quan hệ thân thiết của họ.
Phu nhân Lize đã khiêu vũ nhiều lần với những người đàn ông khác ngoài thiếu gia Cliff, nhưng cô ấy càng khiêu vũ, thiếu gia Cliff trông càng tệ hơn, và tôi càng cảm thấy không thoải mái.
Cuối cùng, tôi rời đi sớm và không ngoảnh đầu lại.
Liệu tôi có phải là người duy nhất mong muốn những ngày tháng trước kia của dinh thự Ludwing trang nghiêm không?
– Ngày 15 tháng 1 năm 1826
Đã qua 15 ngày kể từ khi năm mới bắt đầu.
Sau khi gửi thư đến từng lãnh chúa lãnh thổ vào đầu tháng, yêu cầu họ nộp kê khai thuế từ nửa cuối năm trước, đó là khoảng thời gian yên bình hiếm có.
Vì vậy, trong lúc uống trà, tôi đọc lá thư của phu nhân Edith nhận được ngày hôm qua.
Phu nhân Edith gửi lời chúc mừng năm mới không chỉ đến gia tộc Ludwing, mà còn đến những người làm thân thiết với mình.
Cô ấy nói rằng cô ấy và thiếu gia Killian đều rất khỏe mạnh.
Họ đã kiểm tra Ryzen và xem xét nhiều lựa chọn khác nhau để phát triển, và tôi rất tò mò không biết tương lai của Ryzen sẽ thế nào.
Tôi cũng nhận được một lá thư chúc mừng từ Anna và biết thêm về những khó khăn mà phu nhân Edith chưa kể cho tôi nghe.
Buổi tối, lần đầu tiên sau thời gian dài, tôi lấy tờ giấy viết thư của mình ra và viết thư trả lời, thầm đề cập mong muốn từ chức của mình.
Tôi hy vọng phu nhân Edith sẽ nhận ra ý định của tôi.
– Ngày 5 tháng 2 năm 1826
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Trong suốt những năm làm việc tại dinh thự Ludwing, tôi chưa bao giờ thấy mệt mỏi đến vậy.
Nếu chỉ do công việc quá nặng nhọc thì đã tốt rồi, nhưng gần đây, phu nhân Lize đã bắt đầu chèn ép tôi một cách kỳ lạ.
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày tôi đi đến bưu điện.
Tôi đang ra phố thì tình cờ gặp phu nhân Lize, và cô ấy hỏi tôi đang đi đâu, tôi chỉ đơn giản trả lời: "Đi gửi một số lá thư."
Và rồi tôi thấy ánh mắt của phu nhân Lize trở nên sắc bén....
Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra tôi định gửi thư đến Ryzen.
Tôi không nghĩ phu nhân Lize còn ác cảm với phu nhân Edith.
Không, không phải chính cô ấy là thủ phạm hay sao?
Tôi cũng không hiểu tại sao phu nhân Lize lại ghét phu nhân Edith khi phu nhân Edith đã khá khoan dung như vậy.
Dù sao thì sau lần gặp đó, cô ấy đã bắt đầu chũi mũi vào những công việc không phải của mình, hoặc xông vào văn phòng của tôi và tranh cãi với tôi về những chuyện nhỏ nhặt.
Không phải là tôi không thể xử lý những điều này, nhưng tôi hơi lo lắng về những ngày sắp tới.
– ngày 1 tháng 3 năm 1826
Mùa xuân đã đến, nhưng cơn gió lạnh của giữa mùa đông vẫn thổi qua dinh thự Ludwing.
Cơn giận của công tước cuối cùng đã bùng nổ vào ngày hôm qua.
Cách đây không lâu, phu nhân Lize đã đến gặp thái tử mà không nói một lời với công tước hay thiếu gia Cliff.
Cô ấy nói rằng đó là vì lợi ích của gia tộc Ludwing, nhưng trong mắt hoàng đế, đó là hành vi cố gắng câu dẫn thái tử điện hạ.
Không những thế, mà hoàng đế còn tự mình triệu tập công tước và hỏi ông ta đang có âm mưu gì.
Cuối cùng, công tước đã giáo huấn phu nhân Lize, nhưng thay vì ăn năn hối lỗi, phu nhân là bật lại công tước như tôm như tép.
Thiếu gia Cliff bị kẹt ở giữa và phải nghe những 'lời vàng lá ngọc' không mấy thiện cảm từ cả hai phía.
Không thể nói rằng gia tộc Ludwing sẽ sụp đổ vì điều này, nhưng tôi không thể không cảm thấy chua chát khi nhớ lại quyền lực mà nó từng có, cả về nội lẫn ngoại.
– 26 tháng 3 năm 1826
Phu nhân Lize bị quản chế vì đã tát tử tước phu nhân Mohr.
Trước kia, người ta nói rằng phu nhân Lize thiên thần sẽ không bao giờ làm chuyện đó, nhưng bây giờ không ai dám oẳng câu nào.
Khi tôi đi ngang qua hành lang để gặp công tước phu nhân, tôi nghe thấy thiếu gia Cliff và phu nhân Lize đang cãi nhau.
Phu nhân Lize hét lên, "Nói dối!" và thiếu gia Cliff, trông có vẻ chán hơn con gián, trả lời, "Vì chúa, hãy có chừng mực chút đi."
Chuyện riêng tư của họ không ảnh hưởng đến bát cơm của tôi, nhưng nếu họ tranh cãi như vậy trước mặt mọi người, tôi nghĩ rằng tình yêu của họ đã đặt dấu chấm hết.
– Ngày 2 tháng 5 năm 1826
Tôi đã quyết định khăn gói ra đi sớm.
Phu nhân Edith đã viết thư nói rằng cô ấy muốn tuyển tôi làm quản lý tài chính tại Ryzen, nếu tôi đồng ý. Tôi biết ơn vì dường như cô ấy đã nhận ra ý định của tôi.
Tôi đã nói chuyện với công tước và công tước phu nhân về điều này và xin phép họ, cả hai đều rất buồn khi tôi ra đi, nhưng sẵn sàng chúc phúc cho tôi và nói rằng điều đó sẽ tốt hơn cho tôi.
Nhưng không phải với thiếu gia Cliff và phu nhân Lize.
Thiếu gia Cliff đã cố gắng ngăn tôi một lần nữa, đề cập đến danh dự của việc làm một chư hầu của gia tộc Ludwing và mức lương hậu hĩnh hơn.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi thà làm công việc mà tôi thích và cảm thấy đáng giá, cho dù nó không mang lại nhiều lợi nhuận cho tôi còn hơn.
Phản ứng của phu nhân Lize thậm chí còn tệ hơn.
Chắc hẳn cô ta đã luôn muốn đá tôi ra ngoài vì đã giúp đỡ phu nhân Edith, nhưng cô ấy không biết tôi sẽ thực sự đi đến Ryzen, và cô ấy buộc tội tôi đang cố gắng đánh cắp thông tin của công tước cho lãnh thổ Ryzen.
Công tước coi lời phu nhân Lize như gió thoảng qua tai.
Phu nhân Edith, cô nên nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân Lize lúc đó.....
Tôi không còn thấy phu nhân Lize xinh đẹp nữa.
Tôi cảm thấy đau lòng khi nghĩ rằng một gia đình đã cống hiến hết mình và trung thành suốt nhiều năm qua đang bị phá hủy bởi một người.」
***
"Không thể tin được chuyện này đã xảy ra....."
Khi Killian đọc xong cuốn nhật ký, anh ấy lẩm bẩm với giọng trầm.
"Tôi lấy làm tiếc vì không mang lại tin vui cho anh."
"Tại sao lại là lỗi của anh? Đây hoàn toàn là lỗi của gia đình tôi."
Killian, người từng coi cha mẹ và anh trai mình là những người không có khuyết điểm về mặt đạo đức, và Lize chẳng khác gì một thiên thần, giờ đây chỉ có thể mỉm cười yếu ớt trước sự mỉa mai của số phận.
Tôi vuốt nhẹ tay Killian, rồi quay sang Renon và cảm ơn anh ấy một lần nữa.
"Tôi rất vui vì anh đã chọn chúng tôi, Renon, mặc dù thật khó để anh từ bỏ cuộc sống ở thủ đô và địa vị chư hầu gia tộc Ludwing. Mọi thứ đã trở nên rối ren và tôi rất cần một quản lý tài chính có năng lực."
"Như tôi đã viết trong nhật ký của mình, tôi đã muốn đến Ryzen từ lâu. Cảm ơn vì đã mời tôi, bá tước phu nhân."
"Tôi đảm bảo anh sẽ thích công việc ở đây."
Tôi nhìn Renon, người trông vẫn giống như trước và cố gắng hình dung tổ chức các cơ quan hành chính tại lâu đài Ryzen trong đầu mình.
Tôi thật sự may mắn khi Renon đến đúng lúc, vì tôi đã lo lắng về việc mang thai và thiếu nhân lực trầm trọng.
Tôi đã có sẵn một vài người, và sẽ thật hoàn hảo khi có anh ấy làm quản lý.
'Tuy nhiên, tôi hy vọng tình hình ở công quốc không nát như Renon nghĩ....'
Thật đáng thương khi Lize vẫn chưa tỉnh táo lại. Tôi biết tất cả đều là lỗi của gia tộc Ludwing, nhưng tôi cũng hơi lo lắng vì họ vẫn là gia đình của Killian.
'Chắc.... họ sẽ ổn thôi. Dù gì họ cũng là gia tộc Ludwing mà.'
Tôi nhún vai và di chuyển.