Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 139: Ngoại Truyện 4 - Trước Lò Sưởi Ấm Áp



Edit: Dưa Hấu

---

Sau một năm bận rộn, mùa đông đã đến.

Không biết đã bao lâu tôi chờ đợi mùa đông kể từ khi gió bắt đầu se lạnh.

Đó là vì năm nay tôi đã trông khoai lang trên mảnh đất nhỏ của lâu đài.

Những củ khoai lang đầy đặn, căng mọng được phơi khô và xếp chồng trong phòng chứa thực phẩm.

"Tuyết rơi dày quá." Killian nói khi kéo rèm và nhìn ra bên ngoài một lúc, thắp một chiếc đèn lồng trong căn phòng tối dù là buổi sáng.

Anh nói thêm: "Anh cảm thấy như bị bố lừa phỉnh vậy. Ông ấy nói sẽ chỉ có 'một chút' tuyết, rồi là 'một chút' dữ chưa."

Núi Philiac, đã biến thành một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, có thể nhìn thấy lờ mờ qua cơn bão tuyết.

"Chà, em đoán là tất cả chúng ta sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi."

Tôi vươn vai, đứng dậy và gọi Anna.

Sau khi rửa mặt bằng nước Anna mang tới, và lau khô bằng một chiếc khăn, chúng tôi thay quần áo ấm hơn, thoải mái hơn và dạo quanh lâu đài.

Chúng tôi kiểm tra xem lâu đài có thiệt hại nào từ trận bão tuyết hay không, liệu thức ăn trong kho đã hỏng chưa, có vấn đề gì về hệ thống sưởi không, và có ai đang bị ốm hay gặp khó khăn gì không.

"Thật may mắn hôm nay không có vấn đề gì."

"Sẽ thật tuyệt nếu tuyết chỉ đến rồi đi."

Chúng tôi luôn phải cẩn trọng xem liệu có vấn đề gì với lãnh địa do tuyết rơi quá nhiều hay không, nhưng năm nay chúng tôi đã thực hiện khá nhiều công việc xây dựng để chuẩn bị cho mùa đông, nên tôi nghĩ không có sự cố nào lớn sẽ xảy ra.

"Hãy nướng một ít khoai lang nào."

"Được thôi."

Tôi ngồi xuống trước bếp lửa lớn trong phòng khách ở tầng một của lâu đài và nhẹ nhàng quét tro từ dưới đống củi đang cháy rực.

Sau đó tôi chôn một ít khoai lang khô xuống.

"Hmm, em nghĩ dạo này anh có hơi nghiện khoai lang nha."

"Thực ra, anh thích ngồi đây và nói chuyện với em hơn là thích khoai lang nướng."

"Đối với chuyện này, anh ăn quá nhiều khoai lang rồi."

".......Anh không nói là khoai lang không ngon."

Lần đầu tiên tôi bắt đầu nướng khoai lang, Killian đã tự hỏi tại sao một nữ bá tước lại ngồi lục lọi đống tro trong lò sưởi.

Tất nhiên, sự ồn ào đó đã giảm bớt khi tôi nhét một củ khoai lang nướng nóng hổi vào miệng anh ấy.

"Sao em lại biết cách trồng khoai lang vật? Đó cũng là kiến thức từ kiếp trước sao?"

"Ôi, không. Đó là.... điều em học được từ những quyển sách nông nghiệp trong thư viện của dinh thự Ludwing."

Killian, người đang cẩn thận dùng que gạt tro lên khoai lang, quay lại nhìn tôi.

"Người sắp trở thành nữ bá tước lại đi học cách trồng khoai lang?"

"Ừm... em nghĩ rằng một ngày nào đó, em có thể phải chạy trốn vào ban đêm, và sau đó em có thể phải trồng thứ gì đó để kiếm sống, nên em đã học cách trồng một số thứ, chủ yếu là củ."

Bàn tay của Killian dừng lại. "Chạy trốn?" anh hỏi.

"Vâng. Nhìn lại thì lúc đó mọi chuyện thực sự nghiêm trọng đó, bởi vì gia tộc Riegelhoff sẵn sàng làm điều điên rồ ngay cả khi em cố gắng ngăn cản họ, và gia tộc Ludwing thì không ngừng nghi ngờ về em."

Biểu cảm của Killian lại cứng lại.

Nhưng tôi không có ý khiến anh cảm thấy tội lỗi.

"Em không trách anh hay gia tộc Ludwing." tôi nói, "Chỉ là lúc đó em đang đọc một cuốn sách về nông nghiệp, nghĩ rằng một ngày nào đó em có thể sẽ sử dụng nó...."

"Anh xin lỗi, nhưng dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, em cũng không bao giờ chạy trốn thành công được đâu."

"Cái gì? Tại sao?"

"Bởi vì anh sẽ đuổi theo và bắt được em."

Rõ ràng, không phải cảm giác tội lỗi khiến biểu cảm Killian cứng lại trước đó mà do tức giận.

Dù sao, cảm giác như 'nam chính thứ hai ám ảnh' vẫn còn đó.

"Nhưng nếu em không thay đổi quyết định vào phút chót, có lẽ hiện tại em đang ở Driburn hoặc Apentus."

"Không, anh sẽ lục tục mọi nơi kể cả những nơi đó và tìm thấy em, nên dù em có không thay đổi quyết định, em cũng sẽ ở đây ngay bây giờ, bên cạnh anh."

"À...... ừ, sao cũng được."

Vì lý do nào đó, sự ám ảnh đáng lẽ ban đầu dành cho Lize đã hoàn toàn chuyển sang tôi.

Khi tôi cười khúc khích trước cuộc cãi nhau dễ thương của Killian, tôi đi đến lò sưởi để kiểm tra xem khoai lang chín chưa.

"Au!"

Đột nhiên tôi cảm thấy đau ở bụng.

'Tôi nghĩ là do ăn quá nhiều khoai lang và ruột đang hoạt động quá tải.'

Khoai lang là thực phẩm tốt để chống táo bón.

Nhờ nó mà gần đây tôi đã đi vệ sinh nhiều hơn, nhưng đôi khi bụng tôi sẽ cảm thấy co thắt do hoạt động đường ruột quá nhiều.

'Nhưng tôi không thể từ bỏ khoai lang.'

Tôi đeo găng tay dày và lấy một củ khoai lang đã nướng chín và đặt nó lên một cái đĩa.

"Wao!" Tôi kêu lên, bóc vỏ và chia sẻ với Killian.

Killian trông khá đáng yêu khi ăn khoai lang, không hề biết đến bụi than trên đôi má của mình.

***

Sau một mùa đông dài, làn gió xuân đang từ từ thổi vào Ryzen.

"Mùa khoai lang đã qua, và không thể phủ nhận rằng đây là mùa xuân."

Trong khi mọi người đều háo hức chờ đợi mùa xuân đến thì tôi hơi buồn khi phải nói lời chia tay với mùa đông, vừa thưởng thức khoai lang nướng trước bếp lửa.

Killian ôm tôi từ phía sau và bày tỏ sự ngạc nhiên.

"Với tất cả những củ khoai lang nướng ấy như một món ăn nhẹ ngoài bữa chính, bụng em có hơi mũm mĩm."

"Em đã ăn và ngủ như một con gấu vậy, chẳng trách em ngày càng mũm mĩm."

"Ừm.... Em đã không nhận ra điều đó."

"Đừng nhịn đói để giảm cân, em vẫn rất xinh đẹp." Killian nói đùa và xoa bụng tôi.

Tôi bực bội hất tay anh ra, nhưng Killian lại hôn lên má và môi tôi mà không chút do dự.

"Hôm nay anh phải kiểm tra phía nam của lãnh địa. Anh sẽ quay lại nhanh thôi."

"Đừng chỉ nhanh nhanh nhảu nhảu, hãy nhớ kiểm tra kỹ lưỡng mà không bỏ sót điều gì."

"Ha.... có vẻ em yêu lãnh địa này hơn cả anh rồi."

Tôi hôn thật sâu lên môi Killian đang bĩu môi và tiễn anh ấy đi.

Sau khi chắc chắn anh đã rời khỏi cổng, tôi gọi Anna.

"Anna, gọi bác sĩ đến."

"Vâng thưa phu nhân. Người cảm thấy không khỏe ạ?"

"Tôi sẽ phải kiểm tra điều đó, nhưng trước hết, hay đưa bác sĩ vào mà không để ai biết."

Anna chưa bao giờ thắc mắc về mệnh lệnh của tôi, trừ khi đó là vấn đề về sức khỏe của tôi.

Cô ấy phi như gió, trông có vẻ lo lắng.

'Tôi cũng lo lắng.' tôi nghĩ thầm và chạm nhẹ vào bụng dưới mũm mĩm của mình.

Nghĩ lại, tôi đã không có kinh nguyệt trong bốn tháng, sau tôi lại không nhận ra chứ?

Killian và tôi đã bận rốt suốt năm ngoái, và suốt mùa đông, chúng tôi đã bù đắp cho khoảng thời gian không ở bên nhau.

Chúng tôi dành cả ngày cùng nhau, đọc sách, ăn khoai lang, trò chuyện và ngắm tuyết.

Chúng tôi đã vui vẻ đến nỗi tôi quên mất mình đã không có kinh nguyệt trong bốn tháng.

Cho đến sáng nay, khi Killian nói rằng bụng tôi có hơi mũm mĩm tôi mới nhận ra.

'Tôi không ăn thứ gì lạ mà nhỉ?'

Tôi cảm thấy lo lắng vì đôi khi tôi uống một hoặc hai ngụm rượu trong bữa ăn.

'Không, thực sự, có thể do khoai lang đã khiến tôi tăng cân, và chu kỳ kinh nguyệt của tôi có hơi không đều.'

Đúng vậy, chỉ bị trễ một vài tháng, nhưng dù sao, có lẽ năm ngoái tôi đã cố gắng hơi quá sức và điều đó khiến cho tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn.

Trong khi tôi hồi hộp chờ đợi thì Anna nhanh chóng đưa bác sĩ vào.

"Phu nhân có không khỏe ở đâu vậy, thưa ngài?"

"Không phải tôi không khỏe, nhưng... tôi muốn ông kiểm tra xem tôi có thai hay không."

Đôi mắt của bác sĩ và Anna cùng lúc mở to.

"Phu nhân!"

"Đừng gấp, Anna, có thể đó chỉ là chu kỳ kinh nguyệt không đều thôi." Tôi nhanh chóng dập tắt hy vọng của cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ thất vọng.

Nhưng khi bác sĩ khám cho tôi, ông ấy lại mỉm cười rạng rỡ và báo cho tôi tin vui.

"Chúc mừng. Phu nhân mang thai và có vẻ như đã có được vài tháng rồi."

"Tôi đã không có kinh.... khoảng bốn tháng. Nhưng kinh nguyệt của tôi có chút không đều....."

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ kiểm tranh nhanh vùng bụng của phu nhân."

Bác sĩ đặt một tấm khăn mỏng lên bụng tôi và kiểm tra cẩn thận, kiểm tra và gật đầu.

"Tôi nghĩ rằng thai nhi đã hơn ba tháng rồi. Tôi chắc chắn tin tốt này sẽ lan tỏa khắp lãnh thổ vào mùa hè năm nay."

Tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

"Thai nhi là một đứa trẻ hiếu thảo. Bé đã không khiến mẹ ốm nghén để giúp phu nhân dễ dàng hơn."

"Nghĩ lại thì tôi có cảm giác như mình đã ăn quá nhiều khoai lang, cho dù là tôi có thích chúng đến mức nào. Có phải đó là lý do tại sao tôi không bị ốm nghén không? Tôi nghe nói những thực phẩm dễ tiêu hóa có thể giúp giảm ốm nghén."

"Điều đó có thể xảy ra, nhưng phu nhân không cảm thấy buồn nôn chứ?"

"Có lẽ vậy. Tôi không có nhiều việc phải làm, nên tôi chỉ ăn và ngủ - ăn và ngủ."

Bác sĩ có vẻ hài lòng nhưng Anna lại rũ vai xuống.

"Đó là lỗi của tôi. Tôi là hầu gái của phu nhân, và tôi thậm chí còn không biết phu nhân có thai."

"Sao đó lại là lỗi của cô? Cả tôi và Killian đều không biết. Có lẽ em bé của chúng ta là một đứa trẻ trầm tính."

Tôi an ủi Anna và đợi Killian trở về với tâm trạng vừa mong chờ vừa lo lắng.

Đúng như lời hứa, Killian trở về lâu đài trước bữa tối.

Chúng tôi bày bàn ăn trong phòng như thường lệ và ăn tối một cách riêng tư.

"Phía nam lãnh thổ có ổn không?"

"Có. Một trong những cây cầu qua sông có vẻ cần được sửa chữa nhưng không quá nghiêm trọng."

"Thật vui khi nghe điều đó."

Killian gật đầu và uống một ngụm rượu, rồi liếc nhìn tôi và mỉm cười.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Chỉ là.... anh rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, và đôi khi anh cảm thấy hạnh phúc đến nỗi không thể tin nổi...."

Tôi hạnh phúc vì làm Killian hạnh phúc.

"Anh tính sao, Killian? Em nghĩ sớm muộn gì... cuộc sống hạnh phúc của anh sẽ gặp một chút sóng gió."

Khuôn mặt Killian đột nhiên trở nên cứng ngắc, như thể anh vừa bị ai đó đánh vào sau đầu.

"Có chuyện gì vậy, Edith?"

Nhìn vẻ mặt của anh tôi có thể biết rằng anh đang nghĩ đến 7749 viễn cảnh tồi tệ nhất.

Tối quyết định nói cho anh ấy biết sự thật trước khi mọi chuyện đi quá xa.

"Ừm... như anh biết đấy, em đã trở nên béo lên...."

"Em không béo đến mức vậy, anh xin lỗi, anh lỡ lời rồi, anh đã nói nhầm."

"Ồ, không, không phải vậy..... em đã gọi bác sĩ lúc nãy...."

Khi nhắc đến việc gọi bác sĩ, Killian đánh rơi dụng cụ ăn uống anh đang cầm. Sau đó, anh đi đến bên tôi, quỳ xuống và nắm lấy tay tôi.

"Edith.... cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ ở bên em, đừng sợ. Anh sẽ làm mọi thứ để có được bất kỳ loại thuốc nào....."

"Không, không phải vậy... Em đang mang thai."

Tất cả các bạn nên nhìn thấy khuôn mặt của Killian vào lúc đó.

Tôi chưa bao giờ thấy anh trông ngờ u đến vậy.

"Em chắc chứ?"

"Vâng."

"Ý em là chúng ta sắp có một đứa con?"

"Vâng."

Đột nhiên, một giọt nước mắt lăn xuống má anh.

"Killian......?"

"Cảm ơn...... cảm ơn em, Edith...... cảm ơn em..."

Vẫn quỳ gối, anh hôn lên mu bàn tay tôi, không ngừng nói cảm ơn.

Mắt tôi rưng rưng, và cuối cùng cũng khóc cùng anh.

Nhưng khoảnh khắc xúc động chỉ kéo dài ngắn ngủi. Ngày hôm sau, tôi bị giam lỏng, bị đối xử như một tấm thủy tinh có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Tôi không nên đánh giá thấp nam chính thứ hai đầy ám ảnh....

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.