Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 144: Ngoại Truyện 8: Hồi tưởng (2)



Edit: Dưa Hấu

---

'Cô ấy dường như biết mục đích của việc quản lý tài liệu vũ khí, nhưng dường như cô ấy cũng không nhận ra đây là phần truyện có thể bóp chết cô ấy.'

Lize, người có hiểu biết sâu sắc về tâm lý của Edith, liếc nhìn cô ấy làm việc trong khi tỏ ra mình không để ý.

Cô ta đã biết điều đó trước đấy, nhưng quả thật Edith là một người có năng lực làm việc.

Cô ấy không hề bối rối trước những tài liệu quan trọng mà mình bất ngờ được giao, và chỉ cần một cái liếc nhẹ, cô ấy đã có thể sắp xếp chúng thành các mục rõ ràng.

'Cô ta đã làm cái quái gì ở kiếp trước vậy?'

Lize cố gắng che giấu sự bất an của mình của mình khi đối mặt với Edith hình như có năng lực hơn cô ta.

Nhưng rồi, một điều ở Edith đã thu hút sự chú ý của cô ta.

Cô ấy đang tạo bảng cho những thông tin mình sắp xếp mà nó chưa từng xuất hiện trong các tài liệu khác.

'Hửm? Chính nó!"

Ngay lúc đó, Lize đã nảy ra ý tưởng về cách khiến Edith trở thành tội phạm của việc rò rỉ tài liệu.

'Bởi vì trong nguyên tác không đề cập đến việc tạo bảng để sắp xếp tài liệu....!'

Cô ta nhanh chóng thêm vào một thiết lập rằng 'không sử dụng bảng để định dạng.'

Bây giờ khi không một ai biết về khái niệm bảng, Edith sẽ bị buộc tội nếu gia tộc Riegelhoff tìm thấy tài liệu có bảng trong đó.

Không hề hay biết ý định của Lize, Edith hoàn toàn phớt lờ lời giải thích của Lize rằng cô ta giúp đỡ cô vì cô là người mới, và thậm chí cô còn cố gắng tạo ấn tượng với công tước phu nhân với năng lực của mình, điều này càng làm tâm trạng Lize đi xuống.

'Cô ấy hành động như thể mình là chuyên gia khi làm một điều đơn giản như vậy mà không nhận ra điều đó sẽ đẩy cô ta vào tình thế khó khăn.'

Lize mỉm cười ngây thơ với Edith nhưng bên trong cô ta đang mài dao xoèn xoẹt.

"Sớm muộn gì bá tước Riegelhoff sẽ gửi thư cho Edith yêu cầu đánh cắp tài liệu."

Lize đã sắp xếp thời gian để cô ta có thể lấy các tài liệu mà Edith đã sắp xếp, giả mạo chữ viết tay của cô, sao chép và gửi chúng cho gia tộc Riegelhoff.

Dễ như ăn bánh vậy.

Và giống như nguyên tác, Edith ngay lập tức bị buộc tội là thủ phạm.

'Cô ấy không làm nhưng nó vẫn diễn ra như nguyên tác ban đầu. Bây giờ cô sẽ làm gì?'

Lize chờ đợi phản ứng hoảng loạn của Edith.

Tuy nhiên, có một sự trì hoãn, và sau đó Cliff và Killian bắt đầu điều tra tung tích và bằng chứng ngoại phạm của Lize.

Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

'Quần què gì vậy? Tại sao Cliff và Killian lại thẩm vấn mình trong khi lẽ ra họ nên thẩm vấn Edith?!'

Cô ta rất bối rối, nhưng cô ta giữ bản thân mình bình tĩnh đến cuối cùng.

Sau vài ngày chờ đợi, mạch truyện gốc đã diễn ra, và tài liệu Lize gửi đến gia tộc Riegelhoff đã nằm trong tay của công tước Ludwing. Tất nhiên, đó là 'bằng chứng chứng minh Edith là thủ phạm'.

'Bây giờ cô ấy sẽ không thể tự bảo vệ mình, không biết cô ấy sẽ điên loạn cỡ nào nhỉ?'

Tập này là rào cản đầu tiên mà hầu hết Edith thường gặp.

Lize đến văn phòng theo lệnh của công tước, mong đợi Edith thứ 13 cũng sẽ gặp tình huống tương tự.

Như dự đoán, không khí trong văn phòng khi cô ta được gọi làm nhân chứng thật u ám, Lize giả vờ ngạc nhiên và quan sát biểu cảm của Edith.

'Cô ấy vẫn còn sống nhỉ?'

Nhưng chẳng mấy chốc cô ấy sẽ bị ngã sấp mặt.

Lize trả lời các câu hỏi của công tước, hoàn toàn coi Edith như một tên tội phạm.

Nhưng thay vì bị đe dọa, Edith lại tỏ ra giễu cợt.

Lize liếc nhìn lần nữa, hy vọng cô ta đã nhìn nhầm, nhưng cằm Edith vẫn hếch lên đầy thách thức.

'Cô ấy đang nghĩ cái quái vì vậy? Cô ấy không sợ phải ngồi vào vị trí tội phạm trước mặt công tước ư?'

Lize tò mò đến độ cô ta đợi ở bên ngoài phòng Edith. Khi Edith được hiệp sĩ và hầu gái hộ tống trở về phòng, cô ta giả vờ quan tâm và hỏi han cô ấy đang nghĩ gì.

Nhưng người hộ tống không phải là hiệp sĩ hay hầu gái.

"Lize......?"

"Á! Killian...... Edith......!"

Lize ngạc nhiên đến mức suýt rơi quai hàm.

Nhưng cô ta nhanh chóng khéo léo giả vờ quan tâm và nhìn họ.

Edith trông có vẻ quẫn trí hơn lúc trước một chút, nhưng đối với một người sắp bị đá ra khỏi nhà, cô ấy có vẻ hơi thờ ơ.

Nhưng Edith không phải là người duy nhất có vẻ kỳ cục.

"Lize. Chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa."

"Killian?"

"Đừng đào bới về những chuyện đã xảy ra. Quên nó đi. Được không?"

Killian không vui khi nghe những điều có thể dùng để chống lại Edith.

Thay vào đó, anh khuyên Lize quên nó đi.

Edith thậm chí còn chưa đáp ứng điều kiện ngoại lệ đầu tiên và tình cảm Killian dành cho cô ta đã thay đổi.

'Chuyện quái quỷ gì vậy? Chẳng phải sự thay đổi tính cách này đang đe dọa mạch truyện sao? Edith Riegelhoff, cô đã làm cái quái gì vậy?'

Lần đầu tiên, Lize cảm thấy sống lưng lạnh toát.

***

'Đã đến lúc thôi dựa vào điều kiện ngoại lệ và dòng chảy nguyên tác. Tôi cần phải trừng phạt Killian."

Trong khi Lize đang nghĩ như vậy thì nhận được tin Edith đã ngất xỉu. Killian vội vã phi đến, bế cô ấy lên và rời đi.

Lize chạy đến cửa phòng của Edith và thấy Killian như người lên cơn đau tim.

Lize nắm lấy tay anh.

Cô ta có thể xác nhận "mức độ ô nhiễm" của Killian từ bàn tay anh.

'Điều này hoàn toàn khác so với Killian nguyên tác ở đoạn này!'

Anh ấy cảm thấy có lỗi với Edith, người hiện đang ngất xỉu.

Cụm từ "Killian Ludwig cảm thấy có lỗi với Edith Riegelhoff" là điều K chưa bao giờ viết.

Và bây giờ anh ta đang phải chịu một cơn đau đầu dữ dội do hậu quả của việc đi chệch khỏi mạch truyện ban đầu.

"Killian. Đó không phải lỗi của anh."

Lize an ủi Killian, truyền cho anh năng lượng của tác giả.

Đó là cách cô ta làm giảm cơn đau đầu của anh, đồng thời củng cố lại thiết lập nhân vật và khiến cho anh đứng về phía cô ta.

Nhưng sự kháng cự của Killian lại mạnh mẽ đến không ngờ.

"Anh nghĩ Edith lo lắng hơn những gì cô ấy thể hiện. Cô ấy lo lắng đến nỗi ngất xỉu...."

Vì lý do nào đó, Killian đang bảo vệ Edith, mặc dù anh ấy vẫn có vẻ không thích cô ấy.

"Có lẽ cô ấy đã tổn thương rất nhiều khi không ai tin cô ấy dù cô ấy vô tội."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lize.

'Tôi chưa bao giờ thấy điều nào như vậy....'

Không mất nhiều thời gian để sự bất an đó lộ ra.

[Điều kiện ngoại lệ đầu tiên đã được đáp ứng. Một ngoại lệ đã được chấp thuận và quyền kiểm soát của tác giả đã bị giảm bớt. Điều kiện ngoại lệ đầu tiên sẽ được loại bỏ.]

Lize đang ngủ được một lúc thì giật mình tỉnh giấc bởi giọng nói trong giấc mơ.

'Cái gì cơ? Gì vậy?'

Đã có nhiều Edith đáp ứng được điều kiện ngoại lệ đầu tiên, nhưng không nhanh đến mức này.

'Cô ấy đã đi theo phần nào của nguyên tác gốc?'

Lize hỏi, và hệ thống thế giới hiện thị cho cô ta hình ảnh của một phần câu chuyện gốc trong giấc mơ của cô ta.

Đó là đoạn Edith bị dồn vào chân tường vì vụ rò rỉ tài liệu, bước vào phòng ngủ của Killian vào nửa đêm và quyến rũ anh ta.

'Cô ấy đã tuân theo phần này à?'

Lize vội vàng kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua.

"Tôi từ chối sự ám ảnh của anh: Sửa đổi lần thứ 13" hiện ra trước mắt cô ta. Vì nó còn đang được chỉnh sửa theo thời gian thực nên vẫn còn nhiều trang trống ở phía sau.

Lize nhanh chóng lật qua các trang tìm kiếm cảnh đêm qua.

Nhưng cô ta bị buộc phải đóng cuốn sách trước khi đọc đến nửa bản chỉnh sửa của Edith.

Có nội dung 19+ mà cô ta chưa từng viết.

'Điều này không thể.... xảy ra!'

Chi tiết Killian và Edith có mối quan hệ thể xác là không thể tin được.

Cứ như là Killian, người chưa bao giờ là một nam chính thứ hai với Lize, đã hoàn toàn từ bỏ cô ta và chấp nhận Edith.

Chưa bao giờ một điều hoang đường như vậy xảy ra, thậm chí điều kiện đầu tiên đã được đáp ứng.

'Thế quái nào mà.....!'

Điều đó thật nực cười, nhưng cô ta không biết phải bắt đầu sửa nó từ đâu.

***

Trong một thời gian, Lize quan sát Edith và cố gắng xây dựng mối quan hệ với cô ấy.

May mắn thay, Edith không ghét Lize, mặc dù có sự thù địch với gia đình Sinclair.

Trên thực tế, đôi khi Edith còn hành động như người bảo vệ cô ta.

Đó là khi cô ta chạm trán nữ bá tước Breen, người luôn thấy Lize là cái gai trong mắt, tại hội chợ diễn ra tại dinh thự gia tộc  Ermenias.

Trước mặt bá tước phu nhân Breen, người chế nhạo Lize bằng giọng lạnh lùng mỉa mai, Edith bước tới và che Lize sau lưng.

"Hình như tôi không thích nghi được với xã hội hiện nay cho lắm. Như một đám phụ nữ bán cá ở ngoài chợ."

Ngay cả Lize cũng sửng sốt trước những từ ngữ táo bạo của cô.

Edith, người đối phó với nhóm người bá tước phu nhân Breen được một lúc, trừng mắt nhìn họ khi họ rời đi vì sự xuất hiện của Cliff.

Sau đó cô ấy nhỏ giọng hỏi Lize: "Cô ổn chứ?"

Ánh mắt Edith đầy vẻ quan tâm chân thành.

'Tôi không hiểu.'

Việc cô ấy muốn mình thật tốt trước nữ chính vì cô ấy biết nguyên tác ban đầu, nhưng làm sao Edith có thể cứu Lize mà không đắn đo quá nhiều?

Điều này thật khó hiểu với K, người không chịu đựng được những người khác giỏi hơn mình.

Điều đó không có nghĩa Edith là một kẻ ngốc hoặc một đứa trẻ ngây thơ không biết gì.

Edith luôn tự hào về bản thân mình, và cô ấy chưa bao giờ cố gắng tỏ ra lấy lòng Killian.

Không biết khúc nào Edith đã tạo ra sự khác biệt trong Killian, nhưng tại hội chợ, thái độ của Killian khác xa so với ban đầu.

Lize chào hỏi anh ta trước, nhưng ánh mắt anh lại hướng về Edith.

"Anh đã làm gì thế?"

"Chẳng làm gì nhiều, chỉ là.... hơi chán thôi."

"Tại sao? Vì tôi không ở đó à?"

"Ha! Không phải là cô hơi tự tin quá rồi sao?"

Edith và Killian có vẻ không nhận ra điều này, nhưng giữa họ có một dòng nước hồng huyền ảo chảy qua.

Ánh mắt họ chạm thoáng chốc rồi quay đi, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn nhau trong khi giả vờ nhìn nơi khác, hắng giọng để che giấu nụ cười....

Nếu Edith không đáp ứng được tất cả ba điều kiện ngoại lệ, dòng chảy của câu chuyện gốc sẽ được giữ nguyên, nhưng một khi cốt truyện giữa họ được thiết lập chặt chẽ, thì không thể đoán được cái kết là như thế nào.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.