Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 149: Ngoại Truyện 8: Hồi tưởng (7)



Edit: Dưa Hấu

---

Trong khi Lize cắn đầu ngón tay thì Killian rời đi, dẫn các hiệp sĩ đi tìm Edith, còn Cliff thì tăng số lượng hiệp sĩ tìm kiếm cô ấy.

Rõ ràng Edith sớm muộn gì cũng sẽ bị tóm.

'Vậy thứ duy nhất mà tôi có thể dựa vào lúc này là điều kiện ngoại lệ thứ ba à?'

Lize đã không thể giết chết Edith như trong kế hoạch cuối cùng của mình.

Bây giờ cô ta phải đảm bảo rằng Edith sẽ cầu xin Killian tha mạng cho cô ấy.

Lize ngày càng gầy đi cho đến ngày hành quyết Riegelhoff.

'Nếu.... điều kiện ngoại lệ thứ ba được đáp ứng thì sao? Sau đó sẽ đi đâu về đâu?'

Tương lai Lize sẽ biến mất, nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi.

Đối mặt với tương lai mờ mịt, trở nên già nua và xấu xí là một cơn ác mộng với Lize.

'Tôi không muốn thế! Tôi phải làm gì đây?'

Lần đầu tiên trong đời Lize, cô ta cảm thấy tuyệt vọng. Tuyệt vọng như một người lính trên pháp trường.

"Edith Riegelhoff đã bị bắt!"

"Cô ta sẽ được dẫn tới đây ngay bây giờ!"

Là may hay rủi vậy, Edith đã bị các hiệp sĩ của Cliff bắt mà không phải Killian.

'Xin hãy đấu tranh và cầu xin sự tha thứ.... xin cô....'

Lize đã hy vọng Edith sẽ hy vọng sống sót, nhưng trừ phi Edith thứ 13 bị người khác nhập vào, còn không hy vọng của cô ta tan thành mây khói.

Khi cô ấy lê bước sau các hiệp sĩ, trên khuôn mặt cô ấy không có một chút ý chí sống sót nào.

Lize vội vàng lao đến bên cạnh cô ấy.

"Edith! Tại sao, tại sao cô lại làm thế?"

"Làm gì?"

Edith trông thực sự bối rối.

"Vì chúa, Edith, hãy nói rằng đó là một sai lầm, hãy nói rằng cô thật sự xin lỗi! Killian có tấm lòng bao dung, anh ấy sẽ không bỏ qua lời cầu xin của cô!"

Lize chưa bao giờ kêu gọi hết lòng như vậy.

Cô ta tuyệt vọng cầu xin Edith hãy chống lại cái chết dù chỉ một chút.

Nhưng Edith lắc đầu.

Bỏ qua lời cầu xin của Lize để làm sáng tỏ hiểu lầm, Edith cuối cùng đã giơ chiếc cổ mảnh khảnh, nõn nà của mình ra trước mặt Killian, người là đao phủ sẽ chặt đầu cô.

'Xin cô! Xin cô đó!'

Tiếng hét nội tâm của Lize bị cắt ngang bởi giọng nói của hệ thống.

[Điều kiện ngoại lệ thứ ba đã được đáp ứng. Một ngoại lệ đã được chấp nhận và quyền kiểm soát của tác giả đã bị giảm bớt. Điều kiện ngoại lệ thứ ba sẽ bị loại bỏ.]

Lize đứng đó như bị đóng băng.

"Mỗi người trong gia tộc Riegelhoff đều đang bị tử hình, không chỉ vì tội tạo phản mà còn vì những hành động độc ác của họ."

Mở miệng như thể sẽ chém Edith, Killian mỉm cười nói thêm.

"Nhưng mà, tên vợ tôi là Edith Ludwing kể từ khi cô ấy cưới tôi. Nếu Edith là Riegelhoff thì đó là sự xúc phạm đối với gia tộc Ludwing, phải không?"

Lize choáng váng trước 'ngoại lệ' mà việc đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba đã thành công.

'Mọi người đều muốn giết Edith, và Killian cứu cô ấy...'

Mười hai Edith đều đã bỏ mạng tại đây, tại nơi này, dưới lưỡi kiếm của Killian.

Không có ngoại lệ nào cả.

Đây là một ngoại lệ mà Lize chưa từng thấy trước đây.

'Không, mọi thứ về Edith thứ 13 đều mới mẻ với tôi.'

Lize bước ra ngoài khi cuộc hành quyết gia tộc Riegelhoff bắt đầu, đi đi lại lại một cách lo lắng và cắn môi.

'Không thể tin được mình đã thua.'

Điều này có nghĩa là sự tồn tại của thế giới này sẽ dừng lại. Bởi vì đây là thế giới mà Lize Sinclair phải là nhân vật chính.

Đúng lúc đó, một trong những hiệp sĩ ở cạnh cô ta bước tới.

Anh ta nói: "Tiểu thư Lize có trái tim nhân hậu, nên chắc hẳn việc nghe những tiếng hét kinh hoàng như vậy là khó khăn với cô. Có một trật tự thế giới cần phải được duy trì, ngay cả với những biện pháp quyết liệt như vậy."

Từ đó trong tim Lize bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim.

'Đúng vậy, có một trật tự thế giới cần phải được duy trì, ngay cả với những biện pháp quyết liệt như vậy.'

Cô ta không thể thừa nhận rằng cô ta đã thất bại.

'Chỉ là điều kiện cho ngoại lệ thứ ba được đáp ứng. Chỉ cần Edith chết, câu chuyện của Lize có thể tiếp tục mà không bị ảnh hưởng!'

Với cái chết của Edith, những câu chuyện đã trở thành cốt truyện của Edith sẽ biến mất, và không có gì có thể làm phiền Lize.

Ngay cả khi Lize không có quyền kiểm soát các nhân vật, thì đó vẫn là cuộc sống mà cô ta đã trải qua nhiều lần trước đây và cô ta có thể kiểm soát những thay đổi trong một phạm vi có thể chấp nhận được.

'Edith phải chết. Ngay tại đây, với tư cách là một nhân vật phản diện.'

Lize cảm ơn lời khuyên của hiệp sĩ và chạy về dinh thự lấy một chai nước nóng. Con dao găm sắc nhọn cũng nằm trong tay cô ta.

"Lize, ở đây không có gì đáng xem cả."

Cliff chặn Lize khi cô ta bước vào nơi hành quyết.

"Em không đến để xem hành quyết, em đến để mang.... một chai nước nóng cho Edith."

"Lize......"

"Trời rất lạnh và quyết định không tử hình Edith đã được thông qua, nên anh phải cho phép em làm điều này, Cliff."

Những người lính bên cạnh có vẻ rất cảm động trước lời nói ấm áp của Lize.

Cuối cùng Cliff thở dài gật đầu.

Lize nắm chặt chai nước nóng và con dao găm trong tay rồi đi xuống phòng giam nơi Edith bị giam giữ.

Cô ta phải nhanh lên, không biết Killian sẽ hành động như nào.

Khi cô ta xuống cầu thang, thấy Edith đang run lên và tái xanh vì lạnh.

Vui mừng khi thấy cô ấy không có cách nào từ chối chai nước nóng của mình.

Lize gọi cô ấy bằng giọng vui vẻ, "Edith!"

"Hửm? Lize.....!"

"Cô lạnh lắm phải không? Tôi mang cho cô một chai nước nóng để sưởi ấm."

Tuy nhiên, khi nghe câu trả lời của Edith, khuôn mặt Lize đanh lại mà cô ta không nhận ra.

"Cảm ơn, Lize. Tôi tưởng mình sắp chết cóng rồi."

Lize không thể tin nổi người phụ nữ vừa giơ cổ mình ra để dễ dàng chém đầu bây giờ lại đang vui vẻ nhận chai nước nóng vì sắp chết cóng.

"Nếu cô không muốn chết như vậy, tại sao trước đó cô không cầu xin Killian cứu cô?"

Edith dường như thấy thái độ của Lize có gì sai sai. Nhưng cô ấy thấy buồn cười khi phải trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của Lize.

"Và bây giờ cô lại muốn sống?"

Câu trả lời cuối cùng của Edith rất đơn giản: cô ấy đã từ bỏ hy vọng vì nghĩ không ai tin mình, và cô ấy chán ngấy việc khẳng định mình vô tội và bị cho là kẻ nói dối.

"Vì Killian tin tôi."

Lize cuối cùng nhận ra mọi chuyện sai từ đâu.

"Killian..... ừ, Killian mới là vấn đề, luôn luôn là vấn đề....."

Cô ta đã tập trung quá nhiều vào hành động của Edith đến nỗi cô ta coi những thay đổi của Killian là hiển nhiên, và đó là nguyên nhân cho toàn bộ rắc rối này.

'Đáng lẽ mình phải giữ chặt anh ta ngay từ ban đầu, thì mọi chuyện đã không như thế này.....'

Cảm thấy tức giận với Killian, Lize rút con dao găm và điên cuồng chém vào cánh tay mình.

Cảm giác lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua da thật khó chịu, nhưng đó chỉ là cái giá nhỏ để đưa mọi thứ quay trở lại.

"Áa!"

Lize hét lên khi ném con dao vào song sắt, và Cliff cũng Killian bước xuống như thể họ đã đứng đây từ chiều.

'Chính là nó. Cuối cùng cũng xong!'

Lize sợ hãi hét lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu cô ta bị thương ở nơi chỉ có cô ta và Edith, thì rõ ràng người sai là Edith.

Cho đến khi Killian nhặt con dao lên và đưa cho Cliff, không còn nghi ngờ Lize nghĩ Edith sẽ bị lôi đi.

Nhưng người Killian nghi ngờ lại là Lize, chứ không phải Edith.

"Còn con dao đó thì sao, anh trai? Không phải nó quá ấm sao?"

"Cái gì?"

"Con dao anh đang cầm, lưỡi dao và cán đều ấm, phải không? Hơn hẳn nhiệt độ cơ thể người."

"Nghĩ lại thì......."

Lúc này, Lize mới nhận ra sai lầm của mình, nhưng vì quá bất ngờ nên cô ta không nghĩ ra lời bào chữa nào được cho mình.

Tất cả những gì cô ta có thể làm là chắc mẩm Edith đang nói dối và cô ta chỉ đến để đưa một chai nước nóng.

Nhưng ánh mắt Killian trở nên lạnh lùng hơn.

"Và còn một sai lầm quan trọng nữa, Lize."

Anh ta luồn tay qua song sắt và vung con dao găm.

Con dao găm không thể cắt sâu bằng một bàn tay gần như không thể xuyên qua các thanh sắt.

"Lize, tại sao em lại cố gắng đổ lỗi cho Edith?"

"Tại sao anh không tin em, rõ ràng là Edith đang cố sát hại em?"

Lize, người chưa bao giờ bị dồn vào góc như này trước đây, hét lên trong sự thất vọng.

Nhưng Killian thậm chí còn sấy cô ta nhiều hơn, và như thể chưa đủ, anh cũng sấy luôn cả Cliff, người đang ôm cô ta.

Chính Edith là người giúp anh bình tĩnh lại.

"Killian..... đủ rồi."

Không tức giận, không oán giận, không kiêu ngạo, chỉ là một giọng nói bình tĩnh.

'Cái quái gì vậy? Tại sao cô ấy lại hành động như một nữ chính vậy!'

Với những giọt nước mắt thất vọng, Lize chỉ có thể nhìn Edith được Killian mang ra khỏi ngục tối.

***

Những gì xảy ra sau đó quá kinh khủng để nhớ lại.

Lize không thể đáp trả khi bị Edith khiển trách, và công tước Ludwing, người đã luôn ủng hộ cô ta, cũng quay đi với nỗi thất vọng tràn trề.

Khi công tước và nữ công tước Ludwing tặng Edith những hộp vàng thỏi, lông thú và một lượng lớn đồ trang sức vì cảm thấy có lỗi, Lize đã phải đối mặt với cảm giác là một nhân vật bình thường thay vì là nữ chính sau một thời gian rất dài.

Nhìn Edith ở trung tâm sân khấu, cười rạng rỡ dưới ánh đèn, còn chính mình chỉ có thể đứng ngoài lề và vỗ tay.....

Những ký ức về kiếp trước tưởng chừng như đã phai nhạt bỗng ùa về khi cô ta từ bỏ bút danh K và chìm vào quên lãng.

'Tôi sẽ không bao giờ quay lại cuộc sống tồi tệ đó.'

Cuộc sống được mọi người khen ngợi như thuốc phiện, đến nỗi mỗi bước đi rời xa nó cũng kéo theo cảm giác thiếu thốn không thể chịu nổi.

Để thoát khỏi sự thiếu thốn đó và để đảo ngược tình thế với Edith, Lize quyết định tổ chức một đám cưới lộng lẫy, xa hoa.

Nhưng đây là chuyện chưa từng xảy ra trong nguyên tác, và giờ đây khi sức mạnh của tác giả biến mất, cô ta phải tự thân vận động.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.