Edit: Dưa Hấu
---
Nhưng nữ hầu tước Theroux đã khóc rất nhiều.
Khi nghe tin cậu bé được tìm thấy ở buổi đấu giá nô lệ, và chắc hẳn cậu đã chịu nhiều đau khổ, cô ấy gần như khóc ngất đi.
"Điều này sẽ khiến Sierra phát điên lên mất. Ta sẽ cho gọi bác sĩ để đảm bảo Johann không bị làm sao, và ta sẽ cố gắng giúp Sierra bình tĩnh lại."
Hoàng đế nhìn Lize khi ông ấy trấn an em trai và em dâu của mình khi họ tìm thấy đứa con thất lạc lâu nay.
"Vậy là quý phu nhân Ludwing là người đã tìm thấy Johann à?"
"Vâng, thưa bệ hạ. Cô ấy nói rằng cô ấy tình cờ gặp cậu bé ở một buổi đấu giá nô lệ khi cô ấy đi nhầm chỗ. Lize đã cứu mạng Johann!"
Catherine nhấn mạnh phần Lize là vị cứu tinh của Johann.
Lize xua tay: "Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi chỉ giúp cậu bé vì thấy cậu bé thật đáng thương, tôi không biết gì về điều này."
"Đương nhiên là không rồi. Đây là thông tin tuyệt mật."
Hoàng đế mỉm cười gật đầu. "Ta biết ngươi hẳn sẽ ngạc nhiên, nhưng cậu bé chạy vặt của ngươi có vẻ là cháu trai của ta. Bây giờ hãy về nhà đi, ta sẽ liên lạc để trao thưởng cho ngươi sau."
"Rất hân hạnh, thưa bệ hạ."
Lize cúi đầu, bối rối nhưng lịch sự và quay trở lại dinh thự Ludwig.
'Tốt lắm. Mọi việc đang tiến triển thuận lợi như nguyên tác, tôi sẽ được công bố là người nhận huân chương hoàng gia trước khi Edith quay về.'
Khi điều đó xảy ra, Lize tin chắc công tước và nữ công tước, những người đã đóng cửa trái tim với cô ta, bao gồm Cliff, sẽ quay lại với cô ta như trước.
***
5 năm trước, hầu tước Theroux, em trai út của hoàng đế, và vợ ông ta, Sierra, đã phải trải qua một cảm giác như bị xé toạc chân tay.
Tại một bữa tiệc ngoài trời ở cung điện, cậu con trai út yêu quý của họ, Johann, đã biến mất một cách bí ẩn.
Ban đầu, họ nghĩ rằng đứa trẻ đã đi lạc đi đâu đó nên họ tập trung tìm kiếm cậu bé ở cung điện.
Nhưng khi những binh sĩ lục soát các khu vườn và chỉ tìm thấy giày và quần áo của Johann cùng một mảnh giấy ghi: "Nếu các người thông báo về điều này, tôi sẽ giết con của các người.", họ nhận ra đây là một vụ bắt cóc.
Họ lo lắng chờ đợi tin tức từ kẻ bắt cóc, nhưng điều kinh hoàng là không một tin tức nào từ kẻ bắt cóc suốt hơn một tuần.
Kể từ đó, hầu tước Theroux và hoàng đế đã thuê người tìm kiếm Johann nhưng họ không tìm thấy bất ký dấu vết nào về đứa trẻ mất tích.
Việc biến mất của Johann được giữ kín vì lo sợ những người có ý định xấu sẽ giở trò hoặc những kẻ bắt cóc Johann sẽ làm hại cậu bé.
Và sau 5 năm dài, Lize đã tìm thấy cậu bé ở buổi đấu giá nô lệ.
Hầu tước Theroux cảm thấy tảng đá đè trên người ông ta đã được gỡ bỏ.
"Thưa ngài, cậu bé vẫn khỏe mạnh. Việc mất trí nhớ về quá khứ của cậu bé có thể là do chấn thương tâm lý từ vụ bắt cóc chứ không phải do chấn thương đầu. Hơn nữa, 5 năm là một khoảng thời gian dài đối với một đứa trẻ để quên đi quá khứ."
Ông ấy cảm thấy buồn trước lời nói của bác sĩ, nhưng lại cảm thấy biết ơn vì cậu bé vẫn khỏe mạnh.
"Còn Sierra?"
"Phu nhân đang ở cùng thiếu gia Johann và trò chuyện với cậu ấy."
"Ta biết rồi. Cô ấy là người đã đau khổ nhất."
Người mẹ mất đứa con trai nhỏ chưa đầy 8 tuổi, chắc hẳn đã rất đau khổ.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, hầu tước Theroux cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
Nhưng khi Sierra trở về phòng sau cuộc trò chuyện với Johann, vẻ mặt cô ấy không còn vui vẻ nữa. Ông ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Sierra......?"
"Anh yêu. Có điều gì đó không đúng."
"Ý em là sao?"
Sierra nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể đang cố nhớ lại một ký ức.
"Anh có nhớ Johann có một nốt ruồi hình bướm ở cổ không?"
"Đương nhiên là có. Sao vậy? Cậu bé không có nốt ruồi à?"
"Cậu bé có một nốt ruồi ở cổ."
"Và?"
Sierra chậm rãi nói, mắt không dời hầu tước. "Nó ở một vị trí khác."
"Cái gì? Sao có thể....! Vậy sao cậu bé có thể nhớ được Othello và tấm thảm treo trong dinh thự nếu cậu bé không phải là Johann?"
"Đó là điều mà em muốn nói."
***
"Đã lâu rồi em mới quay lại thủ đô." Edith nói, nhìn ra cửa sổ chiếc xe ngựa đang di chuyển.
Đối diện cô, Killian đang bế Erdin, mỉm cười với Edith, người trông có vẻ phấn khích.
"Em có cảm giác như chỉ mới vừa hôm qua chúng ta rời đi Ryzen, chúng ta đã quá bận mà không biết thời gian đã trôi nhanh như vậy."
"Anh biết. Hy vọng mọi người đều khỏe mạnh."
"Em cũng thế."
Tiếng trò chuyện và nụ cười vẫn yên bình như ngày nào trong chiếc xe ngựa đang nhẹ nhàng lắc lư.
Nhưng đột nhiên, chiếc xe dừng lại.
"Á!"
"Edith, bình tĩnh, không có gì đâu."
Killian trấn an Edith, người hoảng sợ mỗi khi chiếc xe dừng lại đột ngột kể từ vụ bắt cóc của Shane.
Edith cười ngượng ngùng và vỗ nhẹ vào ngực, còn Killian mở cửa xe ngựa.
"Có chuyện gì vậy!"
"Tôi xin lỗi, có đứa trẻ nào đó xông ra....."
Edith thò đầu ra khỏi cửa trước câu trả lời của hiệp sĩ.
"Đứa bé không bị thương chứ?"
"Cậu bé không sao, nhưng tôi nghĩ cậu bé cố tình xông ra để cầu xin gì đó. Tôi sẽ đuổi cậu ta đi ngay lập tức."
Edith ngăn chặn hiệp sĩ đang chuẩn bị nhảy xuống ngựa.
"Không, không, hãy đưa cậu bé đến đây và cho cậu ấy một ít tiền."
"Nhưng thưa phu nhân...."
"Đi đi."
Kể từ khi có con, Edith chưa bao giờ bỏ qua một người ăn xin trên đường.
Cho dù số tiền mà cô cho họ lọt vào tay thủ lĩnh nhóm người ăn xin thì ít nhất, những đứa trẻ đó sẽ có một ngày bình an mà không bị đánh đập.
Một lúc sau, hiệp sĩ quay lại, kéo theo một đứa trẻ ủ rũ.
"Buông ta ra, ta có thể tự đi trên đôi chân của mình!" cậu bé hét lên.
"Thằng nhãi này, ngươi dám cả gan lớn tiếng với người đã giúp đỡ mình sao?!"
Cậu nhóc, người không ngần ngại thể hiện sự bất bình của mình ngay cả trước một hiệp sĩ của gia đình quý tộc, cúi đầu khi bị kéo đến trước mặt Edith.
"Tôi xin lỗi vì đã cản trở xe ngựa của gia đình quý tộc. Tôi bị vấp phải một hòn đá trên đường."
"Cậu không bị thương chứ?"
"Đầu gối của tôi trầy xước một chút, nhưng tôi ổn."
Đầu gối của cậu bé lộ qua một lỗ trên chiếc quần, đầu gối đầy máu nơi bị đá đập vào, nhưng cậu bé có vẻ không thấy đau.
Thấy thương cho cậu, Edith lấy ra một nắm tiền xu và đưa cho cậu bé.
Nhưng khi cậu nhóc thấy cô định đưa tiền cho mình, cậu ta đột ngột thay đổi sắc mặt.
"Tôi không phải ăn xin!"
Đó là một điều khá kiêu căng với một đứa trẻ trông giống như một kẻ ăn xin.
"Tôi không cho cậu vì lý do đó, đây chỉ là để mua một ít thuốc."
"Người cứ giữ lại nó đi, tôi đi đây."
Đứa trẻ cúi đầu với vẻ lịch sự của một quý tộc trước một quý cô rồi định quay người bỏ đi nếu không có Edith giữ lại.
"Đợi đã. Cậu có nơi nào để đi không?"
"Tôi sẽ đi đến bất cứ nơi nào mà bàn chân tôi đưa tôi đi."
Edith có thể thấy rằng đứa bé trông như đang ở thời kỳ nổi loạn, đang cố gắng không bị người lớn coi thường.
Bộ quần áo rách rưới với cơ thể gầy gò cho thấy cậu bé không có cha mẹ hay người lớn chăm sóc bên cạnh.
Edith cảm thấy rủ lòng thương cho cậu bé, người đang giả vờ mạnh mẽ để sống sót trong những ngõ nhỏ khắp nơi.
"Tôi còn có việc phải làm vào cuối ngày nên tôi bận lắm! Tạm biệt!"
"Ồ, vậy thì tốt, vì tôi nghĩ tôi có thể cho cậu một công việc."
Cậu bé đang định quay đi thì nhanh chóng quay đầu lại.
"Thật ư?"
Killian, người ngồi đối diện Edith, nhướng mày hỏi: "Đột nhiên vậy?"
Edith ra hiệu cho cậu bé ngồi cạnh người đánh xe và họ khởi hành.
***
Tại quán trọ nơi họ dừng chân để qua đêm trước khi vào thủ đô, Edith ngồi xuống với cậu bé.
Sau khi tắm rửa và ăn uống, khuôn mặt cậu bé rõ ràng hơn, là một chàng trai đẹp trai với làn da trắng và mái tóc vàng.
Cậu bé có vẻ mặt cứng ngắc trước đó đã dịu đi và Edith đặt một vài câu hỏi.
"Cậu tên là gì?"
".... cứ gọi tôi với cái tên mà người muốn."
"Cậu có cha mẹ không?"
"Không."
Edith hỏi cậu bé sống ở đâu, có bạn bè nào không, và làm thể nào cậu bé có thể nuôi sống bản thân, nhưng cậu bé chỉ trả lời một cách mơ hồ.
"Chắc hẳn cậu đã trải qua nhiều chuyện không vui."
Câu trả lời dịu dàng của Edith khiến cậu bé bối rối.
"Tôi là nữ bá tước Ryzen. Tôi đang trên đường đến thủ đô để tham dự lễ quốc khánh."
"Và?"
"Nếu cậu không còn nơi nào để đi, cậu có thể cân nhắc việc đến Ryzen với chúng tôi để làm việc. Lâu đài của chúng tôi luôn cần người lao động."
Cậu bé cau mày suy nghĩ rồi hỏi lại một cách lịch sự hơn: "Người muốn tôi làm gì?"
"Có thể là vị trí người hầu trong lâu đài, nhưng nếu cậu muốn cầm kiếm, cậu có thể trở thành một người lính trong đội hiệp sĩ, hoặc nếu cậu có đầu óc ham học, cậu có thể làm trợ lý ở phòng hành chính."
Đôi mắt của cậu bé hơi lóe lên. Nhưng đồng thời, trong vẻ mặt của cậu bé lại pha chút bối rối.
"Nhân tiện, Ryzen.... cách thủ đô.... có xa không?"
"Khoảng mười ngày đi xe ngựa, có chuyện gì vậy?"
Cậu bé lắp bắp, cọ hai lòng bàn tay vào quần. "Không có gì, tôi sẽ đi theo cô, thưa phu nhân."
Edith cảm thấy cậu bé đang che giấu điều gì đó, nhưng cô ấy không gặng hỏi.
"Chúng ta sẽ ở thủ đô mùa thu và đông, tôi sẽ giới thiệu cậu là người chạy việc vặt của chồng tôi, và những gì cậu cần làm là đứng bên cạnh chúng tôi, làm những việc lặt vặt."
"Tôi hiểu rồi." cậu bé ngoan ngoãn trả lời, vẻ hờn dỗi biến mất.
Edith đã theo dõi hành vi của cậu bé trước đó.
'Cậu bé có một sự lịch làm nào đó, không giống như một đứa trẻ lớn lên trên đường phố. Liệu cậu bé có phải là hậu duệ của một quý tộc đã hết thời không?'
Cách cậu bé chào cô ở phía trước xe quá tự nhiên không giống như đang cố bắt chước nghi thức quý tộc.
Thái độ của cậu bé hơi thô lỗ, nhưng cậu ta chưa một lần thốt ra từ tục tĩu hay thất lễ nào.
Đôi mắt sáng rực của cậu bé cho thấy cậu bé sẽ nhanh chóng học được công việc của mình.
'Nếu giao cậu bé cho Renon, có thể tôi sẽ có được một trợ lý tài giỏi.'
Edith đặt tên cho cậu bé là Daniel, tưởng tượng về một tương lai khi cậu bé sẽ theo cô đi khắp nơi với tư cách là trợ lý học nghề.