Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 154: Ngoại Truyện 8: Hồi tưởng (12)



Edit: Dưa Hấu

---

Sau mười ngày di chuyển bằng xe ngựa, Killian và Edith đã đến dinh thự Ludwig.

Nhưng không giống như kỳ vọng về một cuộc đoàn tụ ấm áp như tưởng tượng, dinh thự đang trở nên hỗn loạn.

"Killian! Edith!"

Chỉ có nữ công tước chào đón họ, và bà trông có vẻ lo lắng mặc dù được gặp đứa cháu trai mà mình đã mong đợi bấy lâu nay.

Đó là điều bất thường.

Với các hiệp sĩ hoàng gia bao quanh dinh thự và lục soát từng phòng.

"Mẹ, có chuyện gì thế?"

"Hức..... mẹ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, Killian."

Cuối cùng bà cũng rơi lệ mà bà đã cố kìm nén.

"Lize.... đã bị bắt đi, bị phán tội làm ô nhục hoàng tộc."

"Ý mẹ là sao?"

"Con có biết hầu tước Theroux đã lạc mất đứa con trai mình cách đây 5 năm không?"

"Mẹ đang nói về đứa con trai của hầu tước Theroux sao, không phải cậu bé được nuôi dưỡng ở một điền trang từ khi còn nhỏ vì sức khỏe không tốt sao?"

Nữ công tước lắc đầu, "Đó là điều mọi người đều biết, nhưng thực chất không phải như vậy, cậu bé đã bị bắt cóc và đó là thông tin tuyệt mật vì lý do nào đấy, cho đến khi Lize.... tìm thấy cậu bé và mang về."

"Vậy tại sao không ban thưởng cho cô ấy, tại sao lại phán cô ấy tội làm ô nhục hoàng tộc?"

"Hức.... bởi vì đứa trẻ đó là giả."

"Cái gì?"

Edith nhức nhức cái đầu và Killian cũng vậy.

"Không, ý con là, làm sao chuyện đó có thể xảy ra....?"

"Bởi vì đứa trẻ Lize mang về biết những điều mà con sẽ không biết trừ phi con là con trai của hầu tước Theroux, và tất cả những điều đó là Lize nói cho cậu bé biết."

"Cái gì?"

"Làm thế nào Lize biết những điều đó..... vậy nên giờ cha và anh trai con đã bị đưa đến cung điện hoàng gia, và các hiệp sĩ hoàng gia thì đang lục soát toàn bộ dinh thự."

Điều này đủ để khiến cho công quốc quay cuồng.

Sau đó, một điều gì đó nảy ra trong tâm trí Edith.

'Giờ nhớ lại thì tập cuối của nguyên tác ban đầu là việc tìm kiếm đứa trẻ mất tích nhỉ? Và đứa trẻ đó là họ hàng thân thích của hoàng tộc. Có thể Lize đã ép buộc chuyện đó xảy ra?'

Tập cuối cùng của "Tôi từ chối nỗi ám ảnh của anh' mà tôi đã từng đọc hiện lên trong đầu.

Nhưng vì phần lớn dòng chảy của câu chuyện gốc đã bị phá vỡ, nên không thể nào câu chuyện đó có thể tiếp tục như cũ được.

Tôi nhận ra điều đó khi đọc nhật ký của Renon về cuộc gặp giữa Lize và thái tử.

Trong nguyên tác, địa vị của Lize đã thay đổi đáng kể sau khi thái tử gặp cô ta và giới thiệu những bạn bè thân thiết của mình.

Nhưng vì lần này thái tử không đi theo nguyên tác ban đầu nên Lize thậm chí còn bị công tước Ludwing quở trách.

'Điều đó đủ để biết rằng câu chuyện gốc đã sụp đổ, vậy mà cô ta vẫn cứng đầu cứng cổ ám ảnh về nó?'

Edith nắm lấy gáy mình.

'Đồ ngốc, cô ta nên nghĩ đến hậu quả cô ta phải đối mặt nếu nó thất bại!'

Cô ta dám cả gan mang về một đứa bé giả mạo, biết rõ những điều mà hoàng tộc đang giấu kín.

Hoàng tộc đương nhiên sẽ cho rằng cô ta là người đứng sau vụ bắt cóc.

"Đó là lỗi của ta. Tất cả chuyện này là lỗi của ta."

"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy!"

"Đáng lẽ mẹ không nên nuôi Lize thành ra như vậy, mẹ chỉ đơn giản là chiều theo con bé vì thấy con bé đáng thương, nhưng điều đó đã hủy hoại con bé."

Nữ công tước run lên vì đau khổ.

Nhưng Edith biết họ không thể thay đổi điều đó; họ tồn tại để dâng mọi thứ cho Lize.

Nhưng họ cũng không hoàn toàn vô tội.

Quyền kiểm soát của Lize đối với họ hẳn đã yếu đi khi tôi đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba, và tôi tự hỏi tại sao họ lại không nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở Lize....

'Chẳng qua, ngay cả tôi cũng không nhận ra cô ta là tác giả cho đến khi tôi đáp ứng tất cả các điều kiện ngoại lệ, vậy tôi phải đổ lỗi cho ai?'

Edith thở dài.

Thật dễ dàng phê phán mọi chuyện sau khi đã xảy ra, nhưng thật không dễ dàng nghi ngờ người mà mình đã chung sống và yêu thương như người trong gia đình mình.

Ngay lúc đó, một chiếc xe ngựa khác dừng lại ở bên ngoài. Nó mang theo biểu tượng của hoàng gia, nên các hiệp sĩ hoàng gia bảo vệ bên ngoài dinh thự đồng loạt di chuyển để mở cửa xe.

Nữ hầu tước Theoroux bước ra khỏi xe, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, còn công chúa Catherine có vẻ trông bối rối.

"Nữ hầu tước Theroux!"

Nữ công tước nhanh chóng lau đi nước mắt và chào đón cô ấy nhưng vẻ mặt Sierra vẫn lạnh lùng.

"Ta sẽ giám sát cuộc điều tra tại dinh thự Ludwing, tôi chắc bà sẽ hiểu, phải không?"

"Đương nhiên rồi. Nhưng người có ổn không ạ? Tôi nghe nói rằng người cảm thấy không khỏe."

"Ta sợ mình sẽ đổ bệnh nếu nằm nghỉ."

Hai bàn tay gầy gò của cô ấy co lại. "Làm thế nào đến cả công tước Ludwing và người thừa kế của ông ấy lại không biết những việc phu nhân Lize đã làm? Ta nghĩ rằng bà cũng sẽ nói rằng bà không biết gì hết, phải không?"

"Thề có chúa là chúng tôi không biết gì hết. Nhưng... chúng tôi có lỗi vì không biết tại sao Lize lại làm điều đó. Tôi thành thật xin lỗi, thưa ngài."

Trước lời xin lỗi từ nữ công tước Ludwing, người đang tái nhợt như chính mình, Sierra chỉ có thể nghiến răng run rẩy, không thể nói thêm gì.

Ngay lúc đó, một người hầu đang dỡ hành lý từ xe ngựa đến bên Edith và hỏi anh ta nên làm gì.

Edith đi ra ngoài dinh thự để kiểm tra tình hình và đến gần xe ngựa. May mắn là họ chưa dỡ nhiều đồ

"Hãy dừng lại cho đến khi các hiệp sĩ hoàng gai kết thúc cuộc điều tra của họ."

Khi những người hầu nghe mệnh lệnh của cô, chất hành lý trở lại xe ngựa, Edith đến bên Daniel, người đang ngơ ngơ ngác ngác đứng cạnh xe ngựa.

"Tôi rất lấy làm tiếc vì cậu phải trải qua việc này ngay sau khi đến thủ đô. Daniel, cậu có ổn không?"

Edith nghĩ rằng Daniel sợ hãi trước sự hiện diện của các hiệp sĩ hoàng gia, nhưng cậu bé lắc đầu.

"Không, đúng hơn là.... ước nguyện của tôi đã thành hiện thực. Cảm ơn phu nhân."

"Ước nguyện của cậu?"

"Có một người tôi muốn gặp một lần trước khi đến Ryzen, và bây giờ tôi đã gặp được rồi, tôi đã có thể an tâm đến Ryzen."

Nghe những lời đó, Edith nhìn xung quanh.

Có quá nhiều hiệp sĩ hoàng gia và người hầu của dinh thự ở nơi đây nên cô không biết rõ Daniel đang nhắc đến ai.

"Nếu cậu nói cho tôi biết đó là ai, tôi có thể sắp xếp cho cậu gặp mặt."

"Không. Tôi nghĩ người đó sẽ không muốn gặp tôi, nên không cần đâu ạ, cảm ơn người."

Đôi mắt cậu bé tràn ngập sự buồn bã.

"Được rồi. Tôi sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. Dù sao bây giờ cũng chẳng có gì để làm, chúng ta hay vào trong và tìm thứ gì đó lót dạ. Đi thôi."

Edith bước vào dinh thự với Daniel, người trông như sắp khóc đến nơi.

Khi họ bước vào, Killian, người đang đứng cạnh nữ hầu tước và nữ công tước tiến lại gần.

"Chuyện gì vậy?"

"À thì, dù sao việc dỡ hành lý đã bị dừng lại, Daniel thì trông rất mệt mỏi nên em muốn tìm cho cậu bé chút sữa nóng và bánh quy."

"Cậu bé hẳn phải bất ngờ lắm."

Nhìn Daniel cúi đầu, Killian cảm thấy có lỗi với cậu bé. Vì cậu bé là một cậu nhóc sống lang thang trên đường phố, nên chắc hẳn cậu bé đã sợ các hiệp sĩ đến để điều tra.

Killian gật đầu, và Edith định đưa Daniel rời đi.

"Chờ đã. Đứa trẻ đó là ai?" Sierra phản ứng mạnh mẽ.

Việc cậu bé bằng tuổi với người mà Lize đưa đến, và lại còn là một cậu bé tóc vàng, khiến cho cô ấy nảy sinh nghi ngờ.

"Cậu bé là chân chạy vặt của chúng tôi. Cậu bé có vẻ sợ các hiệp sĩ nên tôi muốn cho cậu ấy một ít sữa ấm."

Nhưng lời giải thích của Edith không khiến cho Sierra bớt nghi ngờ hơn, cô ấy đến gần Edith và cậu bé.

Khi cô ấy đến gần, Daniel càng cúi thấp đầu hơn, nấp sau lưng Edith.

"Cô cũng kể cho cậu bé về gia đình Theroux ư?"

"Xin lỗi? Điều đó là không thể, vì chúng tôi mới chỉ gặp cậu ấy vào ngày hôm qua."

"Hôm qua?"

"Dạ. Cậu ấy suýt bị xe ngựa chúng tôi va vào, và cậu bé nói rằng cậu bé không có nơi nào để đi và cần một công việc, vì thế chúng tôi quyết định đưa cậu bé đến Ryzen.... đợi một chút, phu nhân!"

Edith cố gắng ngăn cô ấy lại, nhưng Sierra đã kéo phía sau cổ áo sơ mi của Daniel khi cậu bé cúi đầu. Trên gáy Daniel có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, thoạt nhìn có hình giống một con bướm.

"Cậu bé đang sợ hãi! Cậu bé không liên quan gì đến chuyện này!"

Edith bảo vệ Daniel khỏi nữ hầu tước. Trong vòng tay của Edith, Daniel cố gắng giấu mình.

Nhưng biểu hiện của Sierra trở nên kỳ lạ.

"Không thể nào, cậu là.... Johann? Không, không đời nào....."

"Tôi là.... Daniel."

Cậu bé đáp lại bằng một giọng nói nhỏ, thậm chí không dám nhìn lên.

Cảm thấy an toàn trong vòng tay Edith, Daniel từ từ quay đầu nhìn nữ hầu tước.

"Không, không! Nốt ruồi trên gáy cậu bé.....!"

"Phu nhân!"

Sierra bất ngờ chồm đến và ôm má cậu bé bằng cả hai tay.

"Johann! Con có phải là Johann không?"

Edith cố gắng ngăn Sierra lại, nhưng cô ấy ôm chặt lấy má Daniel mà không lùi lại một cm, làm sao một cơ thể mảnh mai như vậy lại khỏe như này.

"Tôi-tôi.... không phải là Johann. Tôi là Daniel." Daniel phản đối, thoát khỏi vòng tay của Sierra.

Nhưng đôi mắt của Sierra mở to vì sốc khi cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Daniel.

"Johann......"

Nước mắt đong đầy trong đôi mắt cô ấy. Nhưng trước khi kịp thốt lên lời tiếp theo, Sierra ngã gục xuống đất.

"Phu nhân! Người có sao không?!"

Chi sau khi Edith buông cậu bé ra và đỡ lấy cơ thể Sierra, Daniel mới quay lại nhìn cô ấy.

Cậu bé nhìn vào Sierra đang bất tỉnh và hét lên trong nỗi hoảng sợ.

"Mẹ!"

Killian, nữ công tước và Catherine, những người đang chạy đến bên Sierra, trố mắt trước tiếng kêu của cậu bé.

Nhưng Daniel bám chặt vào Sierra như thể cậu bé không nhìn thấy gì xung quanh mình.

"Mẹ! Con xin lỗi! Hức, mẹ ơi...."

Sau đó, cậu bé nắm lấy tay Edith và cầu xin: "Xin hãy cứu mẹ tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì, xin hãy cứu mẹ tôi!"

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.