Nắng trời xuyên qua cửa sổ bằng gỗ lim được chạm khắc hoa văn, luồn vào hiệu sách tràn ngập mùi thơm của sách, bụi bay trong nắng mai, một bàn tay vừa đẹp lại vừa sạch sẽ xua xua trong không trung khiến chúng bay tán loạn.
Người quản lý nói: “Đây thật sự không phải sách của chỗ chúng tôi, chúng tôi không có sách bắt đầu bằng chữ Z, nói không chừng là sách anh mang đến nhưng quên mất.”“Tôi có bao nhiêu tài sản?”
Thẩm Ngôn Án đứng ngẩn ra trên lề đường, anh còn đang nghĩ về quyển sách kia, cốt truyện quê mùa cũ rích đến nỗi anh cũng không biết nên chửi như thế nào. Nếu anh là nữ chính trong truyện, nhất định anh sẽ không dây dưa với nam chính đến mấy năm, phí hoài cuộc sống tốt đẹp của mình một cách vô ích.“Tôi thấy nó ở bên dưới giá sách trong cửa hàng các anh.” – Thẩm Ngôn Án giải thích.
Mãi mà đèn xanh mới sáng lên, Thẩm Ngôn Án nách cắp sách, hai tay đút trong túi quần, đi trên đường mà hồn thả đi chơi xa.
Thẩm Ngôn Án từ từ mở mắt ra, không thấy đau đớn gì trên cơ thể cả. Anh nhìn quanh một vòng, không phải trong bệnh viện tràn ngập mùi nước sát trùng, cũng không có bác sĩ và y tá đeo khẩu trang cười dịu dàng mà là một nơi xa lạ. Phòng ngủ rất to, trên ghế sô pha đơn bên cạnh để một bộ âu phục có giá xa xỉ, còn có cả một chiếc đồng hồ hàng hiệu được tháo ra đặt trên tủ đầu giường, phong cách của căn phòng theo kiểu bên trong sự khiêm tốn lại toát lên vẻ xa hoa.Thẩm Ngôn Án nghe thấy câu này của nó, dùng tay xốc chăn lên mò thử phía dưới, thấy hàng họ của mình vẫn còn đó, anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh hơi đơ ra, không rõ tình huống hiện tại là thế nào. Một âm thanh máy móc cứng nhắc bất chợt vang lên trong đầu anh: “Xin chào, đây là hệ thống số 816.”
“Không có gì. Tao còn có thể trở về thế giới của tao không? Ví dụ như thông qua việc làm nhiệm vụ để sống lại ấy.”
“Không được.” Hệ thống trả lời rất dứt khoát, giọng điệu không có tình cảm đập tan ảo tưởng của Thẩm Ngôn Án, có hơi máu lạnh mà rằng: “Anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là sống tiếp ở nơi này cho tốt, hoặc là chết.”
Cùng lúc này, hệ thống cũng nói cho anh một chút về thân phận của anh, nói tóm lại, bên trong quyển sách này, anh chính là một nam phụ bé nhỏ không đáng kể, không có nhiều đất diễn.
Những ngày kế tiếp anh chỉ cần giữ vững thiết lập nhân vật tổng giám đốc bá đạo của mình trước mặt nhân viên, không làm rối loạn chuyện tình cảm của nam nữ chính là có thể sống cực kỳ sung sướng ở trong câu chuyện này rồi. Cần tiền có tiền, cần tướng mạo có tướng mạo, muốn cái gì chẳng được?
Trước hết anh sẽ đến công ty làm quen với nghiệp vụ một chút để tiếp nhận công việc cho tốt.
Ở công ty lúc này, nữ nhân viên của quầy lễ tân xốc lại tinh thần, tô son điểm phấn xịt nước hoa, định điểm trang xinh đẹp lộng lẫy hòng thu hút sự chú ý của Thẩm Ngôn Án. Nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác, còn chưa bàn đến chuyện người đến lần này là Thẩm Ngôn Án đã “đổi ruột” ở trong.
Thẩm Ngôn Án thờ ơ trước sự ăn diện làm dáng tỉ mỉ của các cô, anh đi thẳng vào văn phòng, trợ lý đưa văn kiện đến trước mặt anh. Trước khi tới anh đã xem thử chữ ký của “bản gốc”, chữ viết bay bổng mạnh mẽ hơn so với anh chút. Thẩm Ngôn Án ký tên hơi ngoáy một xíu, sau đó bảo trợ lý mang hết toàn bộ chỗ tài liệu trước đó lên.
Anh vốn học về quản lý tài chính. Đối với hướng đi của thị trường và cách vận hành kinh doanh của công ty thì rõ là không thể nhìn thấu trong một sớm một chiều được, anh cần phân tích dựa vào dữ liệu trong quá khứ. Một công ty lớn như vậy cũng không cần anh đi phụ trách tất cả mọi chuyện, thật ra anh chỉ cần đưa ra quyết sách thôi, nhưng muốn đưa ra quyết định thì cũng cần phải có phán đoán. Nếu sau khi Thẩm Ngôn Án xem xong dữ liệu trong quá khứ mà thấy mình không đảm nhiệm được, vậy thì anh sẽ làm một người quản lý “lỏng tay”, đằng nào người không được việc như anh vẫn còn có đoàn đội của mình để vận hành công ty cơ mà.Thẩm Ngôn Án đáp ứng: “Được, vậy tôi là ai?”
Thẩm Ngôn Án “bản gốc” là một kẻ cuồng làm việc, mà Thẩm Ngôn Án mới vừa được lên làm tổng giám đốc cũng kế thừa đặc tính này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Tổng giám đốc chưa đi thì đâu ai dám đi, một đám người cười khổ bị bắt tăng ca theo.
Trợ lý thử gõ cửa, hỏi: “Tổng giám đốc, cuộc hẹn đêm nay với tổng giám đốc Ngụy anh có muốn đi không? Ngài ấy nói là muốn bàn bạc về việc thu mua công ty giải trí HZ.”
Thẩm Ngôn Án nghĩ một chút, nói: “Đi.”
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong thành phố, có một người phụ nữ tuyệt vọng ngồi dưới đất, trong mắt mang theo hụt hẫng không thể kiểm soát và sự phẫn nộ: “Lưu Khanh Linh, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy, tôi xem cậu như chị em tốt, cậu thì hay rồi, giật bạn trai của tôi, còn muốn cùng với anh ta hủy hoại công ty của bố tôi!”
Lưu Khanh Linh thân mật kéo Dịch Vân Thiên, từ trên nhìn xuống Tô Sầm đang chật vật nhếch nhác: “Vì sao ư? Tô Sầm ơi là Tô Sầm, từ trước đến giờ tao kết bạn với mày đều mang mục đích cả, Vân Thiên cũng thế. Ai bảo mày ngu, ai ai cũng tin.”
Lưu Khanh Linh không thèm đếm xỉa đến lời khẩn cầu đau khổ của cô, bỏ lại Tô Sầm nản lòng thoái chí còn ở nguyên chỗ cũ.
Tô Sầm nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, chỉ cảm thấy ghê tởm, còn có cả sự khổ đau khi bị bạn thân mấy năm và bạn trai phản bội. Cô đứng dậy, đi đến quán bar cách đó không xa, quyết định mua say một phen. Chỉ cần say rồi thì có thể quên đi tất cả mọi thứ.