Thẩm Ngôn Án đi đến quầy tiếp đón, nhân viên phục vụ vừa thấy anh đã dùng thái độ cung kính dẫn anh đi về phòng riêng, Thẩm Ngôn Án thầm khoái chí trong lòng, gương mặt này của anh chính là danh thiếp đó.
Thẩm Ngôn Án thấy thế, sao lại không đoán ra được trong lòng tổng giám đốc Ngụy đang nghĩ gì, hắn ta muốn dùng đàn bà để khiến cho Thẩm Ngôn Án thỏa hiệp. Nhưng anh lại không có hứng thú với phụ nữ. Thẩm Ngôn Án không thích mùi rượu hỗn tạp trong phòng, mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ, và cả mùi đặc thù tỏa ra trong căn phòng nữa. Anh chỉ muốn sớm bàn xong công việc để về đi ngủ.Trong phòng tắm, Thẩm Ngôn Án đang trao đổi với hệ thống.Thật đáng buồn thay.
Rời khỏi nơi có hơi ngột ngạt tăm tối kia, giờ Thẩm Ngôn Án chỉ muốn tắm rửa ngay lập tức, sau đó lăn lên giường êm nệm ấm. Hôm nay anh lái xe tới, nhưng đã uống rượu rồi thì không thể lái xe. Tuy rằng dựa vào thân phận của anh sẽ không bị làm sao, nhưng người từ nhỏ đã được tắm mình dưới vầng sáng của xã hội chủ nghĩa như anh không thể làm chuyện này được. Vì vậy, anh tìm một khách sạn thoạt nhìn xa hoa nhất ở gần đây, nói gì thì nói, anh vẫn muốn trải nghiệm thử phòng tổng thống xa hoa xem sao.
“Được thưa ngài.” Người phục vụ cúi đầu, nhân lúc Thẩm Ngôn Án đánh giá trang trí của khách sạn, ngáp một cái rồi thu xếp số phòng. Trong lúc nhất thời không chú ý đã nhìn nhầm số phòng, cậu đưa thẻ phòng cho Thẩm Ngôn Án.“Được, vậy tôi đi WC trước đã.”
Đó là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, khuôn mặt hoàn mỹ như được Thượng Đế ban phước*. Thân trên lõa lồ của hắn mang theo hơi ẩm, bọt nước lướt qua vùng bụng đường nét rõ ràng, trượt thẳng xuống dưới, chui vào trong khăn tắm.
Thẩm Ngôn Án thấy rất xấu hổ, anh không biết phải giải quyết như thế nào, đành phải làm lơ hắn trước. Anh lướt qua Dạ Quyết đang để trần thân trên, đi vào phòng tắm, khóa cửa đến “Cạnh” một tiếng, tiếng nước ào ào truyền đến.Đây là muốn cho hắn đợi ở bên ngoài hả?
Đây là muốn cho hắn đợi ở bên ngoài hả?
Dạ Quyết cong môi cười đến là thích thú, người được tìm đến lần này có lá gan không nhỏ, lại dám để hắn chờ.
Thẩm Ngôn Án thấy sầu hết cả người, rõ ràng nhân viên phục vụ kia mới là người nhầm, nhưng anh lại không thể đi, còn muốn anh bất chấp bảo người kia xéo đi nữa.Không khí mập mờ cứng lại vào lúc này.
Thẩm Ngôn Án vốn thích con trai, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã không có chút hứng thú nào với con gái rồi. Không chỉ vậy, anh còn biết rõ rằng bản thân mình là Top, chẳng qua anh chưa yêu đương bao giờ, càng chưa phát sinh quan hệ với ai thì đã xuyên đến thế giới này rồi, mà giờ lại sắp gặp phải nguy cơ bị bắt làm 0.
Kỹ thuật hôn của Dạ Quyết thật sự không tồi, tính chiếm đoạt kia rất dễ gợi lên dục vọng của con người, mời gọi người ta cùng chìm đắm với hắn. Lúc này Thẩm Ngôn Án đáp lại hắn không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì dục vọng của đàn ông thôi.
Suy nghĩ của Dạ Quyết là: Người này rất đặc biệt, không giống với mấy đồ đê tiện diêm dúa mình gặp được trước kia, có gan muốn đè mình.
Thẩm Ngôn Án thì nghĩ: Vất vả lắm mình mới muốn gạ chịch một lần, vì sao tên này cũng là 1 cơ chứ, nên làm gì bây giờ, “đấu kiếm” à.
Những thứ nên làm đều đã làm rồi, chỉ không làm những cái sẽ bị “kiểm duyệt” thôi. Ngoại trừ nguyên nhân sẽ bị “kiểm duyệt” này ra, quan trọng hơn cả là thiết lập cả hai người đều là tổng giám đốc bá đạo này.
Nói đùa à, tôi chính là tổng giám đốc bá đạo, sao tôi có thể nằm dưới chứ?
Sớm hôm sau, Thẩm Ngôn Án tỉnh lại trước, anh nhìn khuôn mặt ngủ đến là yên ổn của Dạ Quyết, lại liên tưởng đến sự cuồng nhiệt của hắn vào đêm qua, đàn ông ở trên giường đúng là không giống lúc thường.
Anh rời giường mặc quần áo, tìm giấy và bút trên bàn khách sạn, vung tay lên, viết một hàng chữ đầy táo bạo.
Lúc này, Thẩm Ngôn Án đang mặc âu phục nghiêm chỉnh, lộ rõ sự không ăn khớp mà ngồi ở quán ăn vặt ven đường ăn quà sáng, anh nói: “Ôi dào, một gã đàn ông chỉ gặp mặt một lần, mày quan tâm hắn làm gì.”“Câm miệng, mày phiền phức quá.”
Hệ thống im lặng, không nói cho anh rằng Dạ Quyết chính là nam chính trong sách, bởi chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ không OCC của Thẩm Ngôn Án.
Nói đến tên kia, thật đúng là một vật báu, vừa nghĩ đã lại nhớ đến kích thích mãnh liệt tối hôm qua. Rất nhanh Dạ Quyết đã lại có cảm giác, hắn mắng một tiếng: Mùi vị của người đàn ông này thế mà lại ngon ngọt đến chết tiệt!
Trợ lý gọi điện thoại đến, Dạ Quyết vừa mặc quần áo vừa nhận điện thoại. Chợt trông thấy một tờ giấy và hai tờ tiền màu đỏ đặt trên tủ đầu giường, hắn cầm lên nhìn thử. Dòng chữ trên tờ giấy mang theo vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ, là do Thẩm Ngôn Án viết.Phái cái đầu cậu ý, cậu có bệnh hoang tưởng bị hại à.
[Chẳng qua chỉ là một đêm xuân ngắn ngủi, mong anh quên đi. Nếu có duyên gặp lại, làm ơn vờ như không quen biết, đây là tiền boa thưởng cho anh.]