*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Soo
Beta: Agehakun
Tô Sầm ngồi nguyên một buổi tối ở quán bar, hoàn cảnh nơi này khá tốt, không xuất hiện mấy gã đàn ông vừa thấy bạn say rượu đã muốn cưỡng ép kéo bạn đi thuê phòng.
Tô Sầm tự hỏi trong cô độc, vô thức ngồi cả đêm ở quán bar. Sáng sớm quán bar không mở cửa, cô ra khỏi quán trong tình trạng mất hồn mất vía. Bên ngoài hơi lạnh, nhưng không còn ai có thể phủ thêm cho cô tấm áo khoác ấm áp nữa rồi, cô chà xát bả vai.
Thẩm Ngôn Án khoác áo khoác vẫn còn khô lên người cô, vỗ vỗ vai Tô Sầm, nói: “Cô được cứu rồi.”
Tô Sầm ngơ ngác nghe Thẩm Ngôn Án nói, sau đó ôm đầu gối khóc lớn một trận.*Miến chua cay:
Xe cứu thương kề cà đuổi tới, cùng lúc đó, phóng viên cũng mang theo camera đến, muốn phỏng vấn Thẩm Ngôn Án một chút. Trên đời này có rất nhiều người cứu người tự tử, nhưng người cứu giúp vừa trẻ lại vừa đẹp trai thì không nhiều lắm. Đây là một điểm bùng nổ cho bản tin buổi sáng, phóng viên muốn khai thác tin này nhưng bị Thẩm Ngôn Án từ chối. Vì thế, trên bản tin buổi sáng chỉ có bóng dáng Thẩm Ngôn Án xua tay từ chối rồi rời khỏi, mà tin này lại trùng hợp bị Dạ Quyết xem được.“Tức chết tôi mất!” – Tô Sầm dùng sức đập bàn, dọa Thẩm Ngôn Án nhảy dựng, “Tôi đối với đôi… Với đôi…”
Ở bên này, tập đoàn Thẩm thị đang mở cuộc họp, nhân viên làm báo cáo ở phía trên không cẩn thận làm sai một chỗ. Người sáng suốt đều nhìn ra được, anh ta luống cuống ngay lập tức, nếu dựa trên tình hình trong mắt tổng giám đốc Thẩm không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào mà nói, e rằng anh ta sẽ phải cuốn gói xéo đi mất thôi. Mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng anh ta, phòng hội nghị rơi vào tĩnh lặng.Sống khổ quá, mệt mỏi quá, hay là… chết đi thôi…
Điều khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn còn ở phía sau, trong đó có mấy cô gái trộm bàn tán trong phòng trà về chuyện buổi sáng vô tình thấy Thẩm Ngôn Án trên bản tin. Các cô đang si mê mà ảo tưởng, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt không có biểu cảm gì của Thẩm Ngôn Án. Anh đang cầm ly nước đứng phía sau các cô, chắc hẳn đã nghe thấy hết rồi.Các cô chạy như bay, nhưng đều thầm nghĩ trong lòng rằng sao hôm nay tổng giám đốc Thẩm dễ nói chuyện vậy nhỉ!
Thẩm Ngôn Án xoay cái cổ tê mỏi, anh đã xem xong tài liệu trước đó của công ty rồi, công ty đang trên đà phát triển, mà tiềm năng phát triển cũng không tồi. Tầm nhìn của “bản gốc” vô cùng sắc bén, các doanh nghiệp dưới trướng đều thuộc dạng đứng đầu. Hơn nữa bây giờ còn muốn thu mua công ty giải trí, tuy rằng nó đang dần xuống dốc, nhưng chỉ cần (tái) vận hành một chút vẫn có thể khôi phục.Nhóm nhân viên không dám tin, thế mà Thẩm Ngôn Án lại dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy!
“Tổng giám đốc, hôm nay anh còn muốn đi Cửu Trùng Thiên nữa không?” – Trợ lý hỏi.
Thẩm Ngôn Án nhớ đến nơi làm việc trước kia của anh, đi ra một đoạn ven đường có rất nhiều quán ăn nhỏ vừa ngon lại vừa rẻ, bia lạnh và cả hương thơm kích thích vị giác nữa, có thể ngồi tại chỗ mà không cần câu nệ hay để ý đến lễ nghi. Tự dưng Thẩm Ngôn Án lại thấy thèm ăn, anh định buổi tối sẽ đi ăn ở quán ven đường.
Đó là một chén miến thịnh soạn, phía trên rải vụn lạc, sa tế nổi ở lớp trên cùng, là món ngon giá rẻ, dồi dào hương vị. Thẩm Ngôn Án gắp một miếng lên, để nguội rồi hút vào trong miệng, anh nuốt trọn một cách ngon lành, khui một chai bia, thoải mái thở dài một tiếng.
Tô Sầm có hơi khó tin, trên người anh mặc quần áo giá cả xa xỉ, nhưng lại ngồi ở một chỗ không hợp thân phận giống như những con người tầm thường trong phố phường này, lại hòa nhập vào đó một cách cực kỳ tài tình.
Thẩm Ngôn Án đáp lời xong thì không để ý đến cô nữa, khiến cho Tô Sầm vốn không giỏi xã giao hơi xấu hổ, cô không biết nói gì hơn, bèn hỏi: “Sao anh lại đến nơi này ăn vậy?”
Tô Sầm nhìn bát đồ ăn đơn sơ kia của anh, không thể nào tán thành, hỏi: “Anh không thấy bẩn sao?”
Thẩm Ngôn Án ngước mắt chăm chú nhìn cô, anh cười nhẹ, sau đó vẫy tay gọi thêm một bát miến nữa. Năm phút sau, Tô Sầm chùi nước mắt ứa ra vì cay, nói: “Thơm quá.”
“Không phải tất cả những thứ có gán nhãn đắt đỏ đều là đồ tốt, người giàu có niềm vui của người giàu, người nghèo cũng có niềm vui của người nghèo. Hai nhóm người này không mâu thuẫn nhau, cũng chẳng phân biệt sang hèn gì hết, nó có đáng giá hay không hoàn toàn dựa vào việc cô có thích không mà thôi.”
Tô Sầm rưng rưng nước mắt nghe anh nói đạo lý lớn lao, dùng sức giật nắp lon bia trước mặt.
“Cô gái à, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được cả, không sáng suốt nhất chính là đi tìm cái chết. Cô phải cố gắng sống tiếp, đã qua rồi, tất cả mọi thứ đều đã qua, nhưng thứ không tốt đó đã biến mất vào thời điểm cô nhảy xuống rồi…” – Thẩm Ngôn Án nói được một nửa đã thấy Tô Sầm tự chuốc say mình: “Ấy? Cô đừng uống say chứ…”
Thẩm Ngôn Án không ngăn nổi cô, nếu không cho cô uống cô sẽ khóc. Anh chỉ có thể nhìn Tô Sầm uống hết lon này đến lon khác, sau đó nấc rượu. Thẩm Ngôn Án có chút đau đầu với việc cô không biết cảnh giác đến vậy, anh cũng không biết nên xử lý cô thế nào.
“Tức chết tôi mất!” – Tô Sầm dùng sức đập bàn, dọa Thẩm Ngôn Án nhảy dựng, “Tôi đối với đôi… Với đôi…”
Thẩm Ngôn Án thấy cô không phun ra nổi một từ cả nửa ngày, ngập ngừng nói: “Nam nữ chó chết?”
“Đúng! Đôi nam nữ chó chết kia! Tôi thật sự không hiểu tại sao sau lưng tôi bọn họ lại… Hu hu hu…”
Tô Sầm còn đang tiếp tục khóc lóc kể lể, nhưng tu dưỡng tốt đẹp của bản thân khiến cô không chửi nổi từ nào, chỉ có thể nói bọn họ rất xấu xa. Khiến Thẩm Ngôn Án cảm thấy đùa cô rất vui, cũng rất đáng yêu, cùng lúc đó anh cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô.“Vâng vâng vâng!”
Anh tìm ông chủ lấy một tờ giấy và bút, viết xong thì nhét vào túi Tô Sầm, nhân lúc cô chưa ngất xỉu bèn hỏi địa chỉ nhà cô.
Không gian nhỏ hẹp lại chật chội, khác xa với nơi Tô Sầm từng ở.
Vậy nên Thẩm Ngôn Án không được làm gì cả, anh chỉ có thể lạnh mắt nhìn, để cốt truyện thuận đà phát triển mà thôi. Hiện giờ nam nữ chính đã gặp nhau rồi, qua mấy ngày nữa nam chính sẽ giúp nữ chính, tuy rằng cách làm không được ổn cho lắm.