Trinh Tiết Liệt Phụ

Chương 12: Đệ mắng ta đi



Chương 12: Đệ mắng ta điTrong chuyện bắt gian này, Dung Xu bày ra phong thái của nữ nhi nhà tướng, nàng không quậy phá, không làm khó dễ ngoại thất, nàng vẫn luôn cảm thấy nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân? Rõ ràng là nam nhân phạm phải sai lầm, vì sao chính phu nhân lại phải hạ đao với ngoại thất đây? Người nên bị chặt thành từng mảnh phải là tên nam nhân không kiểm soát được thân dưới của mình kìa!Sau khi xác nhận Trịnh Đình có lỗi với mình, Dung Xu cũng không có bất kỳ lưu luyến nào, thẳng thắn một đao hai đoạn với Trịnh Đình, mọi thứ tưởng chừng như tiêu sái như thế, nhưng khi Dung Xu thật sự từng bước từng bước đi ra khỏi cửa lớn Trịnh gia, đoạn đường nho nhỏ này lại làm cho nàng cảm khái rất nhiều, ảm đạm bi thương.

Đệ cứ giống như trước kia, nhạo báng ta, mắng ta đi! Mắng ta đi.

Trên mặt Dung Xu nở nụ cười nhưng trong lòng lại vô cùng bi thương, khi cánh cửa lớn Trịnh gia đóng lại phía sau nàng. Nàng bỏ lại tất cả hỗn loạn ở bên trong, nhưng lại không cách nào để sự khó khăn trong lòng lưu lại. Cảm giác kia vẫn còn đi theo nàng!Xem kìa! Xem nàng đã sống cuộc sống lên mây xuống bùn của mình như thế nào?Giờ khắc này Dung Xu rất muốn có người hung hăng mắng nàng một trận.Hoắc Tiêu nhìn về phía Dung Xu với vẻ mặt phức tạp, trong lòng hắn thật sự có vài lời nếu không mắng sẽ không thoải mái, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nhịn xuống. Sau khi Dung Xu và Trịnh Đình yêu nhau, Hoắc Tiêu uống đến say, khi đó Dung Tễ và Dung Lâm cũng uống với hắn không ít.Khi đó Dung Tễ nói với hắn:

Không phải cô nương nào cũng thích trúc mã khi dễ nàng. Gia Gia tuy rằng không phải công chúa, nhưng ở Dung gia, muội ấy chính là tiểu công chúa của chúng ta, từ nhỏ cũng chỉ có đệ luôn thích khi dễ muội ấy, nên cũng đừng trách muội ấy không thích đệ.”

A Tiêu à! Nếu như thích cô nương nhà người ta, phải đặt người ta ở trong lòng bàn tay mà sủng ái, dỗ dành, ta cũng muốn đệ làm muội tế của ta, nhưng cái miệng kia của đệ thì...

Dung Lâm nhìn hắn, thở dài không thôi, trước kia hắn thường khuyên Hoắc Tiêu nói chuyện cẩn thận, nhưng Hoắc Tiêu lại không quản được cái miệng của mình.Ba phụ tử Dung gia coi Hoắc Tiêu là nữ tế mà bồi dưỡng, không nghĩ lại bồi dưỡng lệch, dẫn đến bắp cải nhỏ trong nhà tỉ mỉ bồi dưỡng lại bị heo bên ngoài lấy mất, ba người bọn họ tức giận không thua gì Hoắc Tiêu..Lần này ông trời cuối cùng cũng cho hắn cơ hội theo đuổi nàng, Hoắc Tiêu hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình, ngàn vạn lần quản cái miệng to của mình cho tốt.

Sao nàng lại nghĩ ta sẽ mắng nàng?

Hoắc Tiêu dẹp bỏ tâm tư mắng người, nhẹ nhàng kiên nhẫn không gì sánh được hỏi.

Sao đệ không mắng ta? Lần nào đệ cũng mắng ta cơ mà?

Dung Xu vô lực liếc hắn một cái.Cổ họng Hoắc Tiêu giật giật, lần này hắn thật sự không còn tâm tư mắng người nữa:

Trong suy nghĩ của nàng, ta chính là loại thích mắng người như vậy sao!”

Đúng vậy, tất cả mọi người không đành lòng mắng ta, chỉ có đệ mắng dữ dội nhất, tuy rằng ngẫm lại… đôi khi đệ mắng cũng rất đúng.

Cho dù giọng nói Dung Xu bé như tiếng muỗi, nhưng chảy vào tai Hoắc Tiêu, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn.Trong trí nhớ của Dung Xu, Hoắc Tiêu luôn không cho nàng sắc mặt tốt, thỉnh thoảng sẽ trào phúng nàng một phen, cho dù hắn nói chuyện vô cùng có lý nhưng trong lòng Dung Xu vẫn cảm thấy không thoải mái.Nhưng khi còn bé mỗi lần nàng gây rắc rối, hắn luôn ở bên cạnh nàng, vừa thu dọn hậu quả cho nàng, vừa lải nhải mắng nàng, Dung Xu biết hắn là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhưng nàng thật sự không thích khi phải chịu đựng nó.

Đã qua ngần ấy năm, ta đã thay đổi rồi.

Hoắc Tiêu nói như thế.Hắn thực sự thay đổi rồi, hắn đã đánh mất tiểu cô nương trẻ tuổi hung hăng kia vì cái miệng của mình nên hiện giờ đương nhiên sẽ không tái phạm nữa.Dung Xu nhìn Hoắc Tiêu, sửng sốt một chút rồi cười khổ:

Đã qua nhiều năm như vậy, ta và đệ đều thay đổi rồi.”Hai người trầm mặc một hồi, Hoắc Tiêu mới mở miệng:

Để ta đưa nàng về nhà.

Trở về Dung gia, trở về ngôi nhà bọn họ cùng lớn lên.

Ta còn chưa sẵn sàng để trở về.

Tuy rằng lúc hòa ly trông rất phong độ tiêu sái, nhưng trong lòng Dung Xu vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với chuyện này.Bày ra khuôn mặt lạnh với người Trịnh gia không khó, nhưng đối mặt với sự quan tâm của người nhà thì không dễ.Đối với một người cao ngạo như Dung Xu mà nói, muốn biểu hiện ra mặt sự cường hãn không khó, nhưng để lộ ra vết thương của mình khiến người ta thương tiếc lại rất khó khăn, lúc thật sự bị thương, nàng quen một mình liếm láp nó.

Vậy nàng định làm gì?

Hoắc Tiêu hỏi.

A Tiêu, đệ thu lưu ta vài ngày được không?

Dung Xu lúc này vẫn chưa nhận ra rằng nàng có sự tin tưởng và ỷ lại tự nhiên nhất đối với Hoắc Tiêu.“Được, nàng muốn ở bao lâu cũng được!” Hoắc Tiêu không có lý do gì để từ chối, hắn hận không thể đợi Dung Xu trở thành nữ chủ nhân trong phủ hắn!“Cảm ơn!” Bản thân Dung Xu có không ít sản nghiệp và biệt trang, nhưng hôm nay nàng vừa mới bắt được ngoại thất của trượng phu mình ở một biệt trang nên tạm thời không muốn đến đó ở, ai mà biết được giường của biệt trang đó có nữ nhân nào khác hay không, thật khó ứng phó!Hơn nữa, ở đáy lòng Dung Xu có một giọng nói mà nàng không muốn thừa nhận, giờ này khắc này nàng cần bầu bạn.

Giữa ta và nàng cần gì phải khách khí như vậy.

Hoắc Tiêu cười lắc đầu, Dung Xu trong trí nhớ của hắn không khách khí như vậy, nàng rất bá đạo.

Ai, ta vẫn không nhịn được muốn nói một câu.

Nếu nói là chó không thể thay đổi việc ăn ***! Mặc dù hắn cố gắng không mắng Dung Xu, nhưng hắn vẫn không thể không nói cái gì đó.Nếu đặt ở trước kia, Dung Xu nhất định không muốn nghe lời hắn sắp nói tiếp theo, nhưng hôm nay nàng lại có chút nhớ nhung miệng lưỡi độc địa của Hoắc Tiêu, nhớ tới cái loại khoái ý cùng hắn đấu võ mồm.

Nói đi, không nói kìm nén sẽ chết người đấy.



Gia Gia, y phục của nàng thật khó coi.

Dung Xu trợn to hai mắt, Hoắc Tiêu chỉ cảm thấy hỏng rồi, chính mình lại nhất thời miệng nhanh hơn não, không ngờ Dung Xu không nổi giận mà nghiêm túc đánh giá làn váy của mình.

Đệ nói không sai, ta cũng cảm thấy bộ y phục này rất khó nhìn, hơn nữa rất già nua.

Nữ tử ý mà, đang độ tuổi nở rộ lại ăn mặc nhạt nhẽo, tựa như phụ nhân ba bốn mươi tuổi, cần gì phải thế này?

A Tiêu, đi! Đi mua y phục với ta!

Nàng muốn cởi bỏ bộ y phục lỗi thời này, thay một bộ sáng màu hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.