Chương 13: Cô đơn tự trách mình (hơi H)Hoắc Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô nương mà hắn khao khát đã hoàn toàn khác với trong trí nhớ của hắn, không còn vẻ rực rỡ như trước, vừa câu nệ lại nặng nề, ánh mặt trời chói chang của hắn đã biến thành ánh chiều tà khi hoàng hôn, mà hôm nay hắn lại có cơ hội có thể cùng nàng tìm lại sự tức giận trước kia.“Được, vì chúc mừng nàng thoát khỏi biển khổ, hôm nay nàng cứ mạnh dạn chọn, ta trả tiền!” Hoắc Tiêu vỗ ngực, nói ra lời nữ nhân thích nhất, ngay cả Dung Xu cũng rất khó cưỡng lại lời mời như vậy.
Ồ! Cũng có bản lĩnh đấy.” Dung Xu nở nụ cười trêu chọc.Nếu như những người khác muốn mua đồ cho nàng, nàng cũng dám nhận, nhưng nếu là Hoắc Tiêu, nàng việc gì phải khách khí?
Đúng là có bản lĩnh! Năm đó ở đội xung phong lập không ít công lao, phụ thân nàng ban thưởng cho ta, thánh thượng cũng ban thưởng cho ta, đủ để nàng mua.” Hoắc Tiêu cũng không tức giận, cười tủm tỉm đáp lại.“Đệ cũng đừng khinh thường ta!” Dung Xu lúc này bắt đầu hứng thú, lộ ra dáng vẻ mài đao.
Ta nào dám khinh thường nàng? Trước kia đi mua đồ với nàng còn phải giúp nàng gọi xe ngựa chở về đấy! Nhìn y phục giản đơn trên người nàng kìa, nàng không mua đầy ba chiếc xe lớn thì đừng hòng về!”Năm năm xa cách không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, vài câu trêu chọc đã rút ngắn khoảng cách, Hoắc Tiêu nhìn nụ cười của Dung Xu, trong lòng âm thầm thề, hắn nhất định sẽ lấy lại ánh mặt trời chói chang của mình, hắn muốn nàng biến trở về tiểu cô nương tay cầm roi ngựa trước kia, mất hứng liền quất người.Bóng đêm buông xuống, hoa đăng vừa lên, Hoắc phủ nhiều năm yên lặng có nhân khí khác với trước kia..Hoắc Tiêu lần đầu tiên ra chiến trường năm mười hai tuổi, hắn đi theo Dung đại tướng quân nhưng không đi bất kỳ đường tắt nào, từ tiểu binh lăn lộn đến tiểu quan cửu phẩm, tiếp theo hắn đi thẳng một đường, lúc mười sáu tuổi đã là chiêu võ hiệu úy chính lục phẩm, mà khi đó hắn đang muốn đến Dung gia cầu hôn Dung Xu.Không ngờ, khi đó Dung Xu và Trịnh Đình đã yêu nhau và đính hôn, lúc mười bảy tuổi, hắn thật sự không cách nào tiếp tục ở lại Trường An, vì thế đã tự tiến cử vào đội xung phong cửu tử nhất sinh, dưới sự dẫn dắt của hắn, tỉ lệ tử vong của đội xung phong đã giảm từ chín xuống còn sáu phần.Trong gia đình khác con cháu còn chưa được trao thưởng, hắn đã đều đặn leo lên, năm nay cũng mới hai mươi bốn đã là tứ phẩm trung võ tướng quân, chưởng quản cấm vệ Vũ Lâm quân của thiên tử, còn là phó tướng hổ doanh ở ngoại ô kinh thành, cũng là một trong tam đại tham quân của Quân Dung gia, trong quân mọi người gọi hắn là Hoắc tòng quân, ở trên quan trường được xưng một tiếng là Hoắc thống lĩnh.Hắn hồi kinh đã ba năm, ba năm nay hắn cực độ khắc chế, nhưng vẫn không tránh khỏi việc vụng trộm nhìn nàng vào ban đêm, cho nên hắn biết, nàng sống cũng không tốt, có rất nhiều đêm cô tịch, nàng ở Ái Viên một mình canh giữ khuê phòng trống không, có một đêm, hắn nghe được một âm thanh kỳ lạ, xuyên qua cửa sổ, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy nàng cởi y phục, tách cặp đùi thon dài ra, đưa ngón tay trắng nớt kia vào giữa khe mật ẩm ướt, rút ra cắm vào, đã vào đêm, chỉ có ánh nến, hắn nhìn không rõ nhưng lại nghe được chân thật.Khi ấy nửa người dưới của hắn cứng như chủy thủy, cứng đến đau đớn, chỉ ước được thay thế ngón tay kia.Điều càng làm cho huyết mạch của hắn phun trào chính là nàng lấy ra một cây trâm ngọc dày to lớn, một bên xoa nhũ nhi thật lớn, một bên đưa trâm ngọc cắm vào trong u động đầy nước mật.Trong cơn mê, hắn cầm dương vật của mình, theo tần suất co giật và tiếng thở hổn hển đầy mê hoặc của nàng, lúc nàng không biết cùng nàng mây mưa.Hắn biết rằng hành vi của mình vô cùng bệnh hoạn và không đáng có, nhưng hắn lại không cách nào tự kiềm chế điều đó.Mà bây giờ chủ nhân làm hắn hồn vía lên mây đang sống tại nhà hắn, ở trong viện hắn tự tay bố trí cho nàng.
Thu Phong tốt, giúp ta truyền lời tới tiểu thư các ngươi đi.
Hoắc Tiêu mang theo bầu rượu đi tới viện tử của Dung Xu, lúc này Dung Xu mới vừa sắp xếp ổn thỏa, vào thời điểm này bái phỏng nữ tử chưa lập gia đình rất thất lễ, nhưng Hoắc Tiêu thật sự không quan tâm nhiều như vậy.Nếu những người khác muốn nàng truyền lại, Thu Phong nhất định sẽ đuổi hắn đi, nhưng người này là Hoắc Tiêu, Thu Phong đảo mắt một vòng, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt híp giống như một con hồ ly.
Vâng, Hoắc tòng quân, nô tỳ đi đây.
Không bao lâu, Thu Phong cười khanh khách đi ra:
Tiểu thư mời Hoắc tòng quân nói chuyện. ”Thu Phong và Hạ Hà giúp hai người họ thắp vài ngọn đèn, ở lương đình bày một ít rượu và món khai vị.Hoắc Tiêu thong dong đi tới bên cạnh lương đình, Dung Xu một tay chống ngực nhìn cảnh sắc trong đình viên, mấy ngọn đèn lưu ly chiếu rọi cả đình viện.