Xu nhi, không phải nàng muốn có một đứa nhỏ sao? Vậy ta sẽ đưa Hà thị đi xa, đứa nhỏ có thể nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng, nàng vĩnh viễn là chủ mẫu Trịnh gia, là đích mẫu của đứa nhỏ, nữ nhân sinh con như bước qua Quỷ Môn Quan, như thế nàng cũng không cần phải chịu nỗi đau khi sinh nở, còn có thể có con ở bên, nhìn nàng bình thường vẫn rất thích Khanh nhi, Bách Nhi và Ninh nhi, vậy...
Lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Dung Xu không kiên nhẫn cắt đứt.Dung Xu giờ đây đột nhiên cảm thấy sương mù trước mắt tan biến, phu quân yêu thương nàng trước kia chỉ là một hồi ảo mộng của nàng, trong hiện thực nam nhân này cực kỳ tàn nhẫn, hắn không chút do dự mà tách cốt nhục của mình với mẫu thân ruột ra!Hà Quyên còn chưa kịp đứng dậy, khi nghe hắn nói xong đã nhào đến bên cạnh, khổ sở ôm lấy đùi hắn, phát ra từng tiếng khóc nức nở. Đứa nhỏ tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng nhìn mẫu thân khóc không biết làm sao cũng khóc lên, nhưng tình cảnh này hoàn toàn không thể lay chuyển được ý chí của hắn, có thể thấy được nam nhân này tàn nhẫn đến mức độ nào. Đứa trẻ ngây thơ có tội tình gì? Tại sao phải làm như vậy với nó?
Khanh nhi, Bách Nhi và Ninh nhi là con của ca ca, tỷ tỷ ta, chúng có quan hệ huyết thống với ta, cho nên ta thích chúng, nhưng hai đứa nhỏ này, ta không thích.
Nàng không phải thánh nhân, cũng chẳng phải thánh mẫu, đứa nhỏ nhà người khác không liên quan gì đến nàng, con riêng của trượng phu nàng sẽ không khi dễ, nhưng nàng cũng sẽ không nói ra những lời như coi con như con ruột của mình.Thực ra nàng rất ích kỷ, không phải nàng thích con cái, bởi vì yêu hắn cho nên mới muốn sinh con cho hắn, cho nên nàng mới có thể ôm con của ca ca, tỷ tỷ về thỏa mãn cơn nghiện làm mẫu thân.Ngay cả khi con của tỷ tỷ là Thái tôn, nàng có tâm tư riêng muốn trượng phu có mối quan hệ tốt với thái tử tương lai, chỉ là những tâm tư nhỏ này Trịnh Đình không cách nào cảm nhận được.Trịnh Đình không nói nên lời, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, hắn hiểu rõ Dung Xu. Khi Dung Xu kiên định như thế, không ai có thể khiến nàng dao động. Cũng giống như sự bướng bỉnh năm đó nàng nhất quyết muốn gả cho hắn, hiện giờ nàng cũng cố chấp muốn hòa ly như thế.
Trịnh đại nhân, thư hòa ly đã bị mẫu thân đại nhân xé rách, vậy nên làm phiền Trịnh đại tài tử viết thêm một phong thư nữa.
Hoắc Tiêu là người bao che khuyết điểm cho người của mình, thấy người Trịnh gia khi dễ Dung Xu như vậy, trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hôm nay đại nhân không cho Dung Xu một lời giải thích, thì ngày mai người tới sẽ không phải Hoắc Tiêu ta, mà là Dung Tễ và Dung Lâm.
Tuyên bố này vừa là sự thật vừa là một lời đe dọa.Dung Tễ, đại ca của Dung Xu, Phiêu Kỵ đại tướng quân đương triều, quan chính nhị phẩm. Dung Lâm, nhị ca của Dung Xu, binh bộ thượng thư đương triều, quan chính tam phẩm. Bất kể là ai thì cũng là đại nhân vật mà Trịnh gia không thể trêu vào, chức quan áp chết người, chưa kể, tính tình hai huynh đệ Dung gia rất nóng nảy..
Được, ta viết.
Trịnh Đình bất đắc dĩ, nếu hai cữu huynh đến thì chỉ sợ sự tình sẽ không thể vãn hồi, đại ca Dung gia rất giỏi chiến đấu, tính tình nóng nảy, Trịnh Đình không nghi ngờ rằng nếu đổi lại là cữu huynh, hắn sẽ bị đánh gãy chân.Trịnh Đình nhận lấy giấy bút mà Hoắc Tiêu chuẩn bị xong, mực trên bút còn đang nhỏ giọt làm bẩn áo choàng Trịnh Đình, hắn ngại bẩn nhíu mày, Dung Xu nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, người bẩn nhất còn thích sạch sẽ!Trịnh Đình không hổ là xuất thân khoa khảo, cho dù không có bàn, chữ viết vẫn vô cùng ngay ngắn, hắn viết trên thư như nước chảy mây trôi:
Phàm là phu thê, đều là duyên kết, kiếp này là phu thê, thế nhưng không hợp, nhị tâm bất đồng, khó quy một ý, lấy cái này làm thư phóng thê, mỗi người còn bổn đạo, nguyện một biệt lưỡng khoan, mỗi người đều vui vẻ.
Sau khi viết xong, hắn vung bút lên ký tên mình, lại đưa cho Dung Xu.Thẳng đến giờ phút này, lồng ngực hắn đau tức không thôi, vốn định viết ra cuộc hôn nhân của mỗi người, lại cứng rắn cải thành từng người vui vẻ, hắn vẫn có một chút hy vọng ngông cuồng, trông mong có một ngày phá kính trùng viên*, hắn si mê nhìn Dung Xu, nhưng Dung Xu lại không nhìn thẳng vào mắt hắn.*phá kính trùng viên: Gương vỡ lại lành.Dung Xu nhanh chóng xem qua nội dung văn kiện, nàng không có gì dị nghị, chỉ nói:
Tài sản Trịnh gia ta sẽ không lấy một xu nào, nhưng tất cả hồi môn của Dung gia ta đều phải trả lại, chỉ trừ trạch đệ Trịnh gia này, coi như là tình cảm năm năm nay.
Đại trạch Trịnh gia này nàng trợ cấp không ít, nhưng nếu ngay cả tòa nhà này cũng thu hồi, chỉ sợ miệng lưỡi người đời bàn tán. Sau khi nàng bổ sung phần phân chia tài sản, lại đưa thư hòa ly cho Trịnh Đình. Trịnh Đình không dám phản đối, chỉ có thể ký tên lần nữa bên cạnh câu văn viết bổ sung, cuối cùng Dung Xu cũng viết hai chữ Dung Xu bên cạnh tên của hắn, hai người cùng nhau đóng dấu tay.Đây là lần cuối cùng tên của hai người được viết song song.
Đưa đến Hộ bộ đi, nhờ Đồng Tri một chút, hẳn là sẽ lập tức kiểm tra.
Hộ bộ thượng thư Dư Đồng Tri, tuy là quan văn nhưng xuất thân võ tướng, trước đó ở trên chiến trường bị thương nên chuyển chức, là huynh đệ thân thiết của Hoắc Tiêu.
Không thành vấn đề.
Hoắc Tiêu vỗ ngực cam đoan, đưa văn thư cho thân binh ở bên cạnh, muốn hắn dùng tốc độ nhanh nhất mang văn kiện này đến hộ bộ.
Trước đừng để cho người nhà ta biết...
Suy đi tính lại một hồi, Dung Xu kiễng chân lên nhỏ giọng nói vào tai Hoắc Tiêu.Hoắc Tiêu gật đầu:
Đều theo nàng.
Hoắc Tiêu hiểu Dung Xu, cho dù giờ phút này nhìn nàng mạnh mẽ cỡ nào, cũng chỉ là nàng chống đỡ bên ngoài.Động tác nhỏ của hai người thu vào đáy mắt người Trịnh gia đương nhiên là không thích, Trịnh Đình tức giận đến nổi gân xanh trên trán, nhưng Trịnh Nhân Nhân không hề để ý đến tâm tình mọi người, nàng chỉ quan tâm đến chuyện của mình.